Từ ngày tôi đề cập đến chuyện đó, tôi liền đăng ký cho Kiều Nguyệt những lớp học tốt nhất, mời người dạy cô ta học tập.
Mặc dù cô ta muốn chèn ép tôi, nhưng trong một thời gian ngắn phải tiếp thu nhiều kiến thức như vậy thì nhất thời cô ta không thể thích ứng được.
Mỗi ngày cô ta đều khóc lóc muốn bỏ cuộc. Cô ta khóc, tôi cũng khóc theo, ép cô ta phải tiến bộ.
“Chị, chị bảo em học những thứ đó thật sự là muốn em vào công ty sao?”
“Hay là chị chỉ muốn để bố nhìn thấy sự khác biệt giữa em và chị, để ông ấy chán ghét em.”
Kiều Nguyệt bị tôi ép đến mức nóng nảy, bắt đầu hùng hổ dọa nạt.
Tôi giả vờ như bị oan ức, nghẹn ngào nói: “Kiều Nguyệt, sao em có thể nghĩ chị như vậy, chị chỉ muốn em sớm học xong để giao công ty cho em.”
“Giao công ty cho em?”
Trong mắt Kiều Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn mang theo sự đề phòng: “Ý chị là gì?”
“Thật ra… chị không có hứng thú với công ty.”
Tôi nắm tay Kiều Nguyệt: “Em đừng nói cho bố biết nhé, em hiểu mà, nếu ông ấy biết thì sẽ mắng chị.”
“Đợi đến khi em làm tốt rồi, chúng ta sẽ nói cho ông ấy biết, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý giao công ty cho em.”
Kiều Nguyệt không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng vẻ mặt vui mừng của cô ta đã sớm bán đứng cô ta rồi.
Nỗi vui sướng qua đi, Kiều Nguyệt rốt cuộc cũng nhận ra nếu bây giờ đắc tội với tôi sẽ không có lợi. Cô ta vội vàng xin lỗi: “Chị, em hiểu lầm chị rồi.”
“Em gái ngoan.” Tôi mỉm cười dịu dàng.
Thế là, Kiều Nguyệt càng thêm cố gắng học tập, thậm chí bài tập đều hoàn thành với chất lượng cao.
Tôi không tiếc lời khen ngợi cô ta: “Nguyệt Nguyệt đúng là thiên tài, gần đây giáo viên luôn khen em tiến bộ nhanh. Rất có năng khiếu kinh doanh đấy!”
Kiều Nguyệt dần dần mất phương hướng trong những lời khen của tôi.
Đương nhiên, cô ta sẽ không ngờ rằng tôi biết hết chuyện cô ta bỏ tiền thuê người làm bài tập hộ, ở trường không chịu học hành, suốt ngày la cà quán bar ve vãn đàn ông.
Tôi biết tất.


