Lúc ăn cơm, Kiều Nguyệt cứ nói liên tục.
Lúc thì nói món này cô ta chưa từng được ăn. Lúc lại nói đời này cũng không dám tưởng tượng cô ta có thể ngồi ở đây ăn cơm cùng bố.
Lúc lại ám chỉ trước kia cô ta sống khổ sở và nghèo khó như thế nào.
Bố tôi nghe mà nước mắt lưng tròng, lòng thương cảm lại bắt đầu trào dâng.
Nhưng tôi thì không vui rồi.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đều là người một nhà, ở trên bàn ăn nhà mình nói như vậy cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng nói lung tung với người ngoài, nếu không người ta mà nghe được còn tưởng rằng nhà họ Kiều mình ngược đãi em, em vừa về nhà họ Kiều, rất nhiều chuyện đều không hiểu, hào môn này phiền phức lắm, một câu nói ra nếu không cẩn thận sẽ bị người ta lợi dụng để bịa lung tung đấy.”
Một lời nói của tôi đã chặn miệng cô ta lại, cũng đánh thức người bố ngốc nghếch của tôi. Dù sao thì mấy năm nay ông ta cũng đưa không ít tiền cho nhân tình, làm sao có thể nghèo đến mức đó.
Ánh mắt bố tôi nhìn cô ta có chút phức tạp: “Chị con nói đúng, là con gái của nhà họ Kiều, bố chưa từng bạc đãi ai, Nguyệt Nguyệt vừa trở về, tuy có nhiều thứ không hiểu lắm nhưng quả thật cần phải chú ý.”
“Bố, ý con không phải vậy.”
Kiều Nguyệt có chút luống cuống: “Con chỉ là cảm thấy người như chị Diệc Hi mới xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp như vậy, đột nhiên con có được những thứ này, luôn cảm thấy không chân thật.”
Quả nhiên, bố tôi nghe thấy thế thì lại mềm lòng.
Nhưng trước khi ông ta mở miệng thì tôi đã an ủi Kiều Nguyệt: “Sao lại như vậy chứ, cùng là con gái của bố, bố không thể thiên vị. Như vậy đi bố, con nghĩ hôm nay là lần đầu tiên Kiều Nguyệt về nhà, coi như là quà gặp mặt, con đề nghị chia một nửa cổ phần công ty cho em gái, để em ấy học cách quản lý công ty, thế cũng có thể theo bố học hỏi thêm nhiều điều, rèn luyện lâu dài thì nói năng và làm việc sẽ thận trọng hơn.”
“Chuyện này… chuyện này thật sự được sao?”
Kiều Nguyệt cũng kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống.
Bố tôi nghe tôi nói vậy, sợ tôi đổi ý liền nói: “Diệc Hi, con thật sự quá hiểu chuyện.”
“Nguyệt Nguyệt, còn không mau cảm ơn chị con.”
Kiều Nguyệt cười ngọt ngào nói lời cảm ơn, dù trong lòng tôi có chút buồn nôn nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra là một người lương thiện.
Gia đình này nhìn như hòa thuận vui vẻ, nhưng thực chất đã mục ruỗng từ lâu.
Mấy năm nay bố tôi không quản công ty, giao quyền cho tôi. Nhưng những người ông ta sắp xếp đều có quyền lực rất lớn, tôi không thể động đến họ mà lại bị hạn chế khắp nơi.
Hơn nữa bố tôi còn có một người chú ruột không học vấn, không nghề nghiệp, ngang nhiên biển thủ công quỹ, tôi muốn quản thì ông ta lại làm ngơ bảo tôi đừng nhúng tay vào.
Không chỉ không cho tôi quản mà còn dùng đạo đức để trói buộc tôi, nói với tôi: “Làm người phải có lương tâm, phải bao dung với người nhà.”
Lúc đó tôi chỉ muốn trợn trắng mắt, nghĩ thầm nếu có lương tâm thì sao ông ta còn ra ngoài nuôi nhân tình?! Nuôi nhân tình rồi bảo mẹ tôi bao dung?!
Thật là đạo đức giả!
Tôi đã sớm muốn vứt bỏ cái công ty rách nát này rồi, tôi còn mong Kiều Nguyệt nhanh cướp lấy nó đi.


