Dưới sự tâng bốc không ngừng của tôi, Kiều Nguyệt trở nên tự phụ.
Cô ta thậm chí còn lên kế hoạch quyến rũ chồng sắp cưới Cố Lỗi của tôi ngay trong bữa tiệc tối do nhà họ Kiều tổ chức.
Đúng vậy!
Cũng giống như tình tiết trong tiểu thuyết máu chó, cô ta đã lên giường với anh rể tương lai của mình. Sau khi bị tôi phát hiện, cô ta còn giả vờ vừa hoảng sợ vừa ấm ức: “Chị, em thật sự không biết tại sao vừa tỉnh dậy lại ngủ cùng anh Lỗi.”
Tôi vẫn lạnh lùng nhìn cô ta diễn trò. Trong lòng thầm nghĩ, cô không biết tại sao lại ngủ cùng anh ta thì chẳng lẽ tôi biết à?
Ngược lại, Cố Lỗi hiếm khi ra vẻ đàn ông đích thực mà che chở cho Kiều Nguyệt: “Kiều Diệc Hi, cô đừng quá đáng, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi.”
Tôi thật sự bị bọn họ chọc cười.
Nhìn xem! Hai người này đang nói cái gì vậy?
Rõ ràng là bọn họ dan díu với nhau, sao lại biến thành tôi là kẻ xấu?
“Kiều Nguyệt, nếu em thích cái gì thì cứ nói thẳng, chị sẽ nhường cho em, em làm vậy sẽ khiến người ta nghĩ bố không dạy dỗ chúng ta đàng hoàng.”
Tôi canh đúng thời điểm nói câu này, vừa lúc bố tôi nghe thấy.
Bố tôi nghe tôi nói thế, lại nhìn đến hai người không ra thể thống gì trên giường, nhất thời cảm thấy mất mặt.
Ông ta nghiêm khắc nói với Kiều Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, con đang làm gì vậy? Cố Lỗi sau này là chồng của chị con, sao con lại không biết xấu hổ như vậy?”
Bị bố tôi mắng không biết xấu hổ, Kiều Nguyệt lập tức tỏ vẻ đáng thương.
“Xin lỗi bố, con xin lỗi bố và chị, con thật sự không cố ý, con sẽ đi chết ngay bây giờ.” Kiều Nguyệt uất ức xin lỗi, ra vẻ vô cùng hối hận.
Nói xong, cô ta liền lao đầu vào tường.
Đương nhiên không phải thật sự muốn tự tử.
Tôi đứng bên cạnh nhìn, nghĩ rằng lực của cô ta lúc đập vào tường cùng lắm chắc chỉ vang lên một tiếng thôi.
Cố Lỗi đau lòng vội vàng kéo cô ta vào vòng tay rồi nhìn tôi một cách đầy chán ghét: “Kiều Diệc Hi, tôi và cô vốn không có tình cảm, Nguyệt Nguyệt dịu dàng lại còn hiểu chuyện, tôi thích em ấy thì có gì sai?”
Bố tôi cảm thấy nếu chuyện này cứ tiếp tục ồn ào cũng không được, bèn quay sang nhìn tôi: “Diệc Hi, hay là con nhường cho em gái đi, con nhìn xem, bọn họ cũng thật lòng yêu nhau, nếu chúng ta chia rẽ bọn họ chẳng phải thành ra chúng ta sẽ trở thành kẻ xấu sao?”
Có lẽ cảm thấy như vậy có chút áy náy với tôi, ông ta vội vàng an ủi thêm một câu để tự trấn an bản thân: “Sau này nếu con có gặp được duyên tốt thì bố nhất định sẽ giúp con.”
Kiều Nguyệt vẫn đang khóc, Cố Lỗi ôm cô ta trừng mắt nhìn tôi.
Tôi dịu dàng cười: “Không sao ạ, nếu Kiều Nguyệt thích thì nhường cho em ấy, con là chị, đây là điều nên làm.”
“Chị, chị đối xử với em thật tốt, là em có lỗi với chị.” Kiều Nguyệt khóc lóc tủi thân nói.
Nếu tôi không hiểu rõ cô ta, có lẽ tôi đã tin lời nói dối của cô ta rồi!


