Thứ hai đầu tuần, Giang Yến và đám bạn đứng dưới quốc kỳ công khai kiểm điểm.
Trường học đã ghi lỗi của cậu ta lần này, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, thậm chí hiệu trưởng còn tươi cười hòa nhã hỏi tôi có hài lòng không.
Tôi chỉ nói: “Cứ xử lý theo quy định của nhà trường là được.”
Lớp A chính là lớp mũi nhọn của trường, cạnh tranh rất kịch liệt, mỗi một bài thi tháng sẽ loại vài học sinh có thành tích đứng cuối ra khỏi lớp. Vốn dĩ Kỳ Phàm luôn đứng đầu khối, nhưng vì bị đám Giang Yến bạo lực học đường nên điểm thi bài thi tháng lần trước của cậu ấy tụt dốc không phanh.
Cậu ấy bị loại ra khỏi lớp. Dưới sự tranh đấu của tôi, Kỳ Phàm chuyển vào lớp F, tôi chính thức giao cho cậu ấy chức lớp phó học tập, để cậu ấy đôn đốc các bạn trong lớp học tập.
Không có ai bắt nạt Kỳ Phàm nữa, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, Giang Yến đều phải tối sầm mặt đi đường vòng.
Tôi trở thành khách quen của xe bán lẩu cay nóng của nhà Kỳ Phàm.
Kỳ Phạm ngại lấy tiền của tôi, tôi lập tức xụ mặt: “Bạn Kỳ Phàm này, cô không phải người ăn quỵt đâu.”
Kỳ Phàm bật cười, để lộ hàm răng trắng sáng.
Mẹ cậu ấy cũng cười theo, cười rồi lại lau mắt, bác ấy nắm tay tôi nói: “Cô An, tốt quá, tốt quá rồi.”
Tôi biết bác ấy đang nói gì.
Người phụ nữ trung niên trông có vẻ vô cùng tầm thường này dạy dỗ con trai mình rất tốt, vậy nên cậu ấy biết phải trái, hiểu đạo lý, điềm đạm lương thiện, nỗ lực cầu tiến, phân rõ trắng đen, cũng sẽ không nghĩ ngợi gì mà xông tới cứu giúp một bạn nữ mới chỉ gặp một lần khi thấy cô bé bị bắt nạt.
. Đến khi cậu ấy báo cảnh sát, phát hiện chẳng có tác dụng gì.
Những quy tắc tàn khốc của xã hội cứ lần lượt xuất hiện trước mặt cậu ấy, thông minh giữ mình hay giữ vững bản tâm, bài lựa chọn này quá khó khăn và tàn nhẫn với một học sinh cấp ba. Đặc biệt là, cậu ấy còn có một người mẹ đẩy xe hàng tới trước cổng trường để thuận tiện chuẩn bị cơm tối cho cậu ấy.
Nếu Giang Yến lấy mẹ cậu ấy ra để uy hiếp thì sao?
Nỗi đau về thể xác chỉ là thứ yếu, sự giày vò tinh thần mới là thứ chí mạng.
Khoảng thời gian đó, nụ cười của Kỳ Phàm ngày càng ít xuất hiện với tốc độ rõ rệt, vết thương trên mặt gợi nhắc những gì cậu ấy đã gặp phải ấy khiến mẹ cậu ấy luôn lo lắng bất an, nhưng cũng rất bất lực trước sự trầm mặc của con trai.
Sau đó, tất cả bỗng tốt đẹp trở lại.
Từ khi tôi tới đây, bắt đầu từ khi Kỳ Phàm tươi cười gọi tôi tiếng “cô An” đầu tiên, hết thảy đã trở nên tốt đẹp hơn.
Bác ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bác ấy biết có lẽ liên quan tới “giáo viên chủ nhiệm mới” trong miệng Kỳ Phàm.
Gần đây, kinh doanh lẩu cay nóng càng ngày càng tốt, vì mẹ của Kỳ Phàm đã thay đổi công thức theo lời kiến nghị của tôi.
Tôi còn nghiêm túc nói với bác ấy về chuyện mở cửa hàng, đồng thời chia sẻ với bác ấy nhiều kinh nghiệm giao thiệp với Bộ Công thương.
“Cô An, những năm gần đây tôi cũng để dành được kha khá tiền, Tiểu Phàm nhắc mãi với tôi về chuyện này, nếu tìm được mặt bằng hợp lý, tôi sẽ thật sự mở cửa hàng, không đẩy xe nữa.” Mẹ Kỳ Phàm cười xán lạn: “Đến lúc đó ngày đầu tiên khai trương tôi sẽ mời cô đầu tiên, không lấy tiền!”
“Được ạ.” Tôi cười híp mắt nói: “Cháu đợi bác mở chuỗi cửa hàng!”
Du Giang Hàm cũng ngồi ăn lẩu cay nóng cạnh tôi, nghe thấy thế thì nói: “Cháu muốn làm người đầu tiên làm thẻ hội viên.”
Quan hệ giữa cậu ta và Kỳ Phàm có giao nhau giống hệt như trong giấc mộng của tôi.
Chỉ là hiện tại các em ấy đã trở thành quan hệ bạn tốt, thỉnh thoảng Du Giang Hàm còn hùng hổ chạy tới giúp đỡ, Giang Hinh cũng đi theo, thêm cả đám bạn trên lớp cũng lũ lượt chạy tới ủng hộ, thế nên lần nào cũng khiến cho xung quanh xe hàng chật kín chỗ.
Thậm chí tôi còn nhìn thấy Hứa Mộ Bạch một mình mua 100 tệ lẩu cay nóng, tôi hỏi cậu ta làm gì vậy, cậu ta cạn lời trợn trắng mắt: “Mang về giúp đám ngốc đó.”
Hứa Mộ Bạch vẫn không mấy hứng thú với học tập, nhưng cậu ta có chơi có chịu, nghiêm túc nghe giảng, lại thêm vốn dĩ tư chất thông minh, vậy nên thành tích học tập cũng không kém.
Hiện tại đám học sinh nghiện internet cũng không chơi net nữa, dưới sự nghiêm khắc thúc giục của Hứa Mộ Bạch, chúng bắt đầu đau khổ học tập.
Tất cả để có thể vui vẻ chơi game với tôi trong kỳ nghỉ.
Tôi mời Hứa Mộ Bạch ăn một bữa lẩu cay nóng, hai chúng tôi đứng ở lan can trong trường, chăm chú ngắm nhìn hoàng hôn đỏ tươi như máu.
“Cô An.” Cậu ta chọc một viên, không nhìn tôi mà hỏi: “Cô An, tại sao cô lại tới đây?”
Lần đầu tiên cậu ta hỏi câu hỏi này, tôi chỉ nói qua cho xong.
Lần thứ hai cậu ta hỏi câu hỏi này, tôi ngẫm nghĩ, quyết định miễn cưỡng kể cho cậu ta một chút về những chuyện trong quá khứ.
“Có người nói với cô.” Tôi nói: “Ông ấy quen một đám trẻ rất giống cô ngày xưa, hy vọng cô đích thân tới xem để biết ngày xưa cô gợi đòn đến mức nào.”
Hứa Mộ Bạch: “…”
“Nhưng ông ấy còn nói.” Ánh mắt tôi trở nên dịu dàng: “Nếu cô có thể trở thành như hiện tại, vậy chắc chắn cô cũng sẽ có cách khiến đám trẻ ấy trở thành cô của hiện tại.”
“Có điều cô phản bác lại ông ấy, cô nói các em chính là các em, nhiều nhất sẽ chỉ trở thành các em của phiên bản tốt hơn, mãi mãi cũng sẽ không trở thành cô được.”
Nếu cảnh tượng trong giấc mơ là thật, vậy tương lai của các em ấy giống như một con đường đen kịt, chỉ dẫn tới vực thẳm mà thôi.
Nhưng tôi không đồng ý.
Tôi vượt qua con đường tối đen đó, tránh xa khỏi vực thẳm và vũng lầy không phải để nhìn từng người một bên cạnh mình ngã xuống, mà là để nói cho bọn họ biết phía trước sẽ có sao sáng.
Hứa Mộ Bạch nhìn tôi trong giây lát, cuối cùng không nói gì rũ mắt xuống, vứt lẩu cay nóng đã bị ăn sạch vào thùng rác, quay người rời đi.
Tôi nghe thấy cậu ta nói: “Cô quá khác người.”


