Skip to main content

Trang chủ Bệnh Sủng Chương 163

Chương 163

12:36 sáng – 24/05/2025

Ngày hôm sau, tỉnh lại giữa cái ôm quen thuộc, Tiểu Thố mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cô không khỏi trưng vẻ mặt ngọt ngào ra nhìn anh: “Ông xã..”

Giản Chính Dương bị đánh thức, bèn mỉm cười nhìn cô, mặc cho cô lăn lộn trong lồng ngực mình: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tiểu Thố mỉm cười đáp lại: “Một ngày mới rồi, nên làm gì đây? Hôm nay anh phải đến công ty à?”

“Anh có thể không đi.”

“Chuyện bên cậu có thể chứ?”

“Có thể.” Giản Chính Dương gật gật đầu: “Trong nhà cũng như nhau thôi.”

“Vậy thoải mái rồi… Để em gọi điện thoại cho ba, không biết bấy giờ ba đã thấy tờ giấy em để lại tối hôm qua chưa, đúng rồi, còn có Tiểu Vũ phải kết hôn rồi, em cũng phải chuẩn bị một món quà mới được chứ, còn nữa, phải gọi điện thoại cho cục cưng bảo nhóc về để làm đồng nữ cho đám cưới của cậu mợ nữa chứ, oa, ông xã à, cục cưng Đình Đình của chúng ta mặc lên người lễ phục nhỏ, nhất định sẽ rất xinh đẹp, anh nói có đúng không?”

Giản Chính Dương mỉm cười nhìn Tiểu Thố lẩm bẩm một mình rồi gật đầu: “Em nói phải là phải.”

“Ha ha…”

Sau khi tắm rửa xong rồi xuống lầu ăn sáng, Tiểu Thố liền thuận tiện kể lại với mọi người chuyện thương lượng ngày hôm qua, quan hệ giữa Bạch Tiểu Vũ với người nhà họ Cừu cũng không tệ lắm, chuyện giữa anh ta và Hạ Đoán cũng đã kéo dài nhiều năm như vậy rồi, bây giờ nghe nói cuối cùng bọn họ cũng tu thành chính quả rồi, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, hơn nữa lại còn bảo Giản Đình đến làm bạn đồng, cũng có thể khiến cho mọi người lâu rồi không được gặp cô bé cảm thấy cao hứng, mọi người đều nhất trí bày tỏ việc ủng hộ.

Có được sự ủng hộ của mọi người, Tiểu Thố hào hứng gọi điện thoại cho Cổ Vũ, nói rõ mục đích, mặc dù Cổ Vũ có hơi không vui, nhưng cũng giao quyền quyết định cho Giản Đình.

Trong quãng thời gian ở chung này, ông đã xem Giản Đình như cháu gái của mình và hết mực yêu thương cô bé, còn Giản Đình vừa có thiên phú vừa biết chịu khổ, cho nên nhóc càng khiến cho ông thích.

Sau khi ở chung với người nhà họ Giản, họ tương đối yên tâm với nhân phẩm của Cổ Vũ, trái lại con bé Giản Đình lạnh lùng kia lại đối xử với mọi người không lạnh không nóng.

Giản Đình một mực từ chối yêu cầu trở về làm bạn đồng, dùng lời của cô bé mà nói, nếu như có thể cô bé cũng không muốn trở về để tham gia hôn lễ, có điều nhượng bộ lớn nhất chính là có thể trở về tham gia hôn lễ, nhưng không làm bạn đồng.

Ở trong mắt Giản Đình, làm bạn đồng là một chuyện rất nhàm chán, cô bé sẽ không làm loại chuyện nhàm chán thế này đâu.

Tiểu Thố bị con gái ngắt điện thoại, rất ủy khuất, người làm mẹ như cô đây cũng quá thất bại rồi, đến ngay cả yêu cầu nhỏ thế này cũng không thể thực hiện được, con gái có chủ kiến là chuyện tốt, nhưng mà có chủ kiến quá cũng khiến cho người ta rất đau đớn.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cô cũng nghe theo con gái, thế nhưng bây giờ, rõ ràng đến hôn lễ của cậu mà cô bé còn không muốn về, cô vừa giận Giản Đình không biết đối nhân xử thế, vừa lo lắng tính cách của cô bé sau khi lớn lên sẽ có chỗ thiếu sót.

Nếu như tính cách của con gái có thiếu sót, bây giờ lại còn học võ, vậy sau này có ai có thể tiếp cận được cô bé nữa chứ?”

Lấy tư cách là một người mẹ, cô không cho phép chuyện này xảy ra.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Giản Đình xong, tâm trạng của Tiểu Thố cứ luôn buồn bực, cô cũng đã gật đầu trước mặt Bạch Tiểu Vũ và Hạ Đoá rồi, nếu như Giản Đình không đồng ý, vậy e rằng cô sẽ mất hết mặt mũi.

Giản Chính Dương thấy bà xã không vui, bèn dùng dăm ba câu để hỏi rõ ràng nguyên do mọi chuyện, trong mắt anh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, Giản Đình thật là càng lúc càng lớn mật rồi, ngay cả lời nói của mẹ mà cũng dám không nghe, cô bé có chủ kiến còn anh thì không có chủ kiến à, nhưng nếu như cô bé dám khi dễ bà xã của anh, cho dù là con gái mình thì anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô bé.

Anh cõng Tiểu Thố trên lưng, gọi điện thoại cho Giản Đình, Giản Chính Dương nói rất đơn giản, anh bảo nếu như cô bé còn muốn học võ thì ngoan ngoãn trở về nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Thố, hơn nữa còn phải nói xin lỗi Tiểu Thố, nếu sau này cô bé còn dám khiến Tiểu Thố tức giận, anh sẽ trừng trị cô bé.

Giản Đình sợ Giản Chính Dương từ tận nội tâm, cho nên lời uy hiếp của Giản Chính Dương nhanh chóng có hiệu quả, đêm đến, cô bé chủ động gọi điện thoại cho Tiểu Thố, khiến cho Tiểu Thố cảm thấy hơi bất ngờ.

“Mẹ…”

“Đình Đình…” Giọng nói của Tiểu Thố không hề vui vẻ như trước đây, bình thường, nếu như con gái chủ động gọi điện thoại cho mình, nhất định cô sẽ vui đến mức nhảy dựng lên rồi, nhưng bây giờ cô đang giận con gái, cho nên mặc dù cô không hề không nhận điện thoại của Đình Đình, nhưng tuyệt đối giọng nói không được vui vẻ.

“Con suy nghĩ rồi, cậu đối xử với con rất tốt, nếu như cậu kết hôn, con không đến cũng quá không lễ phép rồi.” Giản Đình thản nhiên nói: “Nếu mẹ đã đồng ý với cậu để con làm bạn đồng trong hôn lễ của cậu ấy, vậy thì làm thôi, bây giờ con đã lớn hơn một chút rồi, mọi người cứ chuẩn bị lễ phục cho con đi, đến lúc đó con về trước một ngày để mặc thử là được rồi.”

“Ồ, sao đột nhiên con lại nghĩ thông rồi?” Giản Đình đổi ý hơi nhanh, Tiểu Thố nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.

Giản Đình thấy hơi phiền, nếu không phải Giản Chính Dương uy hiếp cô bé, cô bé sẽ không nghĩ thông đông, có điều cô bé không thể nói ra lời này, nếu như để cho Giản Chính Dương biết, cô bé sẽ không tránh khỏi bị anh uy hiếp tiếp.

“Nghĩ thông thì nghĩ thông thôi, mẹ có muốn con làm bạn đồng nữa không?”

“Muốn, đương nhiên là muốn.” Tiểu Thố thoáng cái bật cười: “Oa, con gái, con thật tuyệt, mẹ yêu con chết mất, thật tuyệt, ha ha, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ chuẩn bị váy xinh cho con…”

“Đợi đã…”

“Sao thế?”

“Con không muốn mặc váy, con muốn mặc vest.” Giản Đình thích tập võ, đương nhiên cũng không thích mặc váy rồi, máy tóc dài xinh đẹp lúc còn nhỏ cũng đã bị cô bé cắt ngắn rồi.

“Con mặc vest?” Tiểu Thố lập tức bị yêu cầu của Giản Đình khiến cho khó xử: “Nhưng hôn lễ cần một đồng nam và đồng nữ đấy, nếu như con mặc vest, vậy không phải mẹ đây phải tìm một cô bé khác đến mặc váy sao, nhưng bọn mẹ đã định cho con làm bạn đồng với Nguyệt Thăng đấy.”

“Để chú ấy mặc váy là được rồi.”

“Cái gì!” Tiểu Thố lập tức giật mình vì đề nghị của con gái mình, lại lập tức cảm thấy lời đề nghị của con gái mình không tệ: “Ha ha, đùa gì thế, được rồi, con muốn giả nam thì cứ giả thôi, lại còn bảo Nguyệt Thăng giả nữ, hai đứa con thế vai nhau cũng là một chút trò vui đấy, ha ha.”

Cô không đối phó được Giản Đình, nhưng đối phó với Tần Nguyệt Thăng là chuyện rất đơn giản nha, Tiểu Thố hoàn toàn không hề nghĩ sẽ trưng cầu một chút ý kiến nào của Tần Nguyệt Thăng, cô trực tiếp xác định lời đề nghị trong lúc vô tình này của Giản Đình, cũng trực tiếp gây nên chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời của Tần Nguyệt Thăng, hơn nữa chuyện này còn bám theo cậu cả đời và trở thành chuyện buồn bực nhất trong đời cậu.

Rất nhanh đã đến ngày hôn lễ của Bạch Tiểu Vũ và Hạ Đoá, buổi sáng ngày hôm đó, Giản Đình xin phép nghỉ và về nhà trước một ngày đổi lại quần áo với Tần Nguyệt Thăng, Giản Đình xuyên đồ vest đúng là trông thật đẹp trai, đáng tiếc một cục thịt mỡ như Tần Nguyệt Thăng khi mặc váy vào khiến cho tất cả mọi người đều cười chết, Tiểu Thố và Giản Tinh thay phiên nhau chụp ảnh cho hai người.

Mặc dù không thích náo nhiệt, nhưng nghĩ đến dáng vè của Tần Nguyệt Thăng, Giản Đình bất ngờ nở một nụ cười, để mặc cho Tiểu Thố chụp hình mình, lại còn cực kỳ phối hợp bày ra các dáng pose khác nhau nữa.

Tần Nguyệt Thăng ở bên cạnh không có sắc mặt tốt như vậy, cậu mang gương mặt ai oán, đến bây giờ vẫn chưa từng nở một nụ cười nào mà nhìn Giản Đình đẹp trai khí thế: “Quần áo trên người cháu là của chú đấy.”

Đều do Giản Đình muốn mặc quần áo của con trai gì đó, hại cậu chỉ có thể mặc váy, vậy nhưng anh trai hung ác lại còn doạ mình, ai, con trai nhà họ Giản đúng là không có địa vị mà.

Hai người đàn ông lớn có địa vị nhất thì đều là thê nô, trước mặt vợ cũng chẳng có địa vị gì, cậu không trông cậy gì vào Giản Chính Dương rồi, thấy Giản Tình chụp đến cao hứng, Tần Nguyệt Thăng thật ai oán.

“Mẹ à, con là con của mẹ đấy, vậy mà mẹ lại có thể cười vui đến như vậy, còn không giúp con.”

Giản Tình cười híp mắt nói: “Đình Đình là cháu nội của mẹ đấy, dù sao cũng đều là người một nhà, con là vai lớn, phải nhường lớp nhỏ một chút chứ, hơn nữa mẹ vẫn luôn có mong ước có một đứa con gái đấy, kết quả lại sinh hai đứa con trai, con vờ làm con gái một chút đi, tốt xấu gì cũng để mẹ thoả mãn tâm nguyện có con gái một chút đi nào.”

Tần Nguyệt Thăng: “…”

“Ai da, Tiểu Nguyệt Thăng đừng lạnh mặt mà, đến đây, chụp với chị dâu một tấm nào.” Tiểu Thố mỉm cười nhìn “nữ đồng” mập mạp, cười trông khá hả hê.

Tần Nguyệt Thăng nghiêng đầu tỏ ý không vui, Tiểu Thố đưa máy ảnh cho Giản Chính Dương, mạnh mẽ kéo Tần Nguyệt Dương lại để chụp một tấm lưu lại khoảng khắc kỷ niệm này.

Lúc đầu Tần Nguyệt Thăng không vui, nhưng sau khi trông thấy Giản Chính Dương, cậu đột nhiên lộ ra một nụ cười gian, rồi trở tay ôm lấy Tiểu Thố: “Chị dâu, em rất thích chị đấy.”

Không cần nhìn Giản Chính Dương, Tần Nguyệt Thăng cũng đều có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh tay ôm eo cô của cậu, Tiểu Thố mỉm cười nhìn Tần Nguyệt Thăng, cũng không hề đẩy cậu ra, chỉ có điều tốt bụng nói với cậu:

“Dám chọc anh trai em, nhóc chết chắc rồi.”

“Hừ, dù sao em cũng đã như thế này rồi, cho dù chết cũng phải ôm vợ anh ấy một chút để anh ấy ăn dấm.” Tần Nguyệt Thăng đã vò mẻ không sợ rơi, cậu không vui nên  cũng muốn kéo Giản Chính Dương ăn dấm một chút.

Giản Chính Dương không nói gì cả mà chỉ nhìn Tiểu Thố với Tần Nguyệt Thăng, sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay với con gái của mình.

Giản Đình đứng bên cạnh nhìn động tác của Tần Nguyệt Thăng thì trông thấy ngón tay của ba, lập tức mỉm cười tủm tỉm đi đến, với kinh nghiệm của cô bé, Tần Nguyệt Thăng nhất định sẽ chết rất thảm, hơn nữa cô cũng vô cùng tình nguyện phối hợp.

Giản Chính Dương nói vài câu bên tai của Giản Đình, Tần Nguyệt Thăng liền thấy Giản Đình mỉm cười đi về phía mình: “Chú nhỏ, chúng ta đến chụp một bức ảnh đi.”

Người không thích cười đột nhiên mỉm cười lại còn gọi cậu là chú nhỏ nữa, Tần Nguyệt Thăng không hề có một cảm giác vui mừng nào, cậu kéo chặt quần áo của Tiểu Thố: “Em có thể từ chối không?”

Rất rõ ràng, cậu cũng biết mình sẽ không nhận được gì tốt.

Tiểu Thố chỉ đồng tình nhìn Tần Nguyệt Thăng, vỗ vỗ đầu cậu an ủi, sau đó liền đứng một bên hả hê nhìn, cô rất hiếu kì Giản Chính Dương đã nói gì với Giản Đình mà lại có thể khiến cô bé cười thế này.

Thật ra không riêng gì Tiểu Thố, vừa vặn người nhà họ Giản đều ở đây, lúc này không hề có ai muốn đến cứu Tần Nguyệt Thăng đáng thương cả, tất cả mọi người đều đang hả hê đứng một bên chờ xem kịch vui, sinh ra trong gia đình thế này, đã định trước là bi kịch của Tần Nguyệt Thăng rồi.

Giữa lúc Tần Nguyệt Thăng đang cảnh giác, Giản Đình mỉm cười đi qua, một phát bắt được Tần Nguyệt Thăng và không để cho cậu phản kháng, cô bé nở một nụ cười như lưu manh: “Đến đây, cười một cái cho ông.”

“Phụt…”

Vài tiếng bật cười vang lên, Tần Nguyệt Thăng đen mặt, còn Giản Chính Dương thì lúc này đang đợi để chụp hình, tạo ra một bức ảnh “thiếu gia” đùa bỡn “mỹ nhân”, tấm ảnh chụp này là một trong những tấm ảnh mà Tần Nguyệt Thăng muốn huỷ đi nhất trong đời.

“Ông xã, anh thật là xấu.” Tiểu Thố cười đến cong người, không ngờ Giản Chính Dương lại nói với Giản Đình điều này, cô càng không ngờ Giản Đình sẽ phối hợp thế này nữa.

“Mẹ à, anh cả ức hiếp con.” Tần Nguyệt Thăng nhìn mọi người truyền ảnh chụp cho nhau, mặt cậu càng ngày càng đen lại.

“Ha ha, mẹ nhất định phải cất kỹ tấm ảnh này, tốt đến thế này.” Giản Tình cũng cười đến vui vẻ.

“Ừm, ừm, không tồi không tồi.” Tần Ca cũng phụ hoạ theo.

Mắt thấy tất cả mọi người đều không để ý đến cảm nhận của mình, Tần Nguyệt Thăng phát điên: “A… Cuộc sống này không thể nào sống nổi nữa rồi, tôi muốn chống đối, tôi muốn chống đối…”