Trận tranh luận này thật sự không dễ giành được chiến thắng.
Khoảnh khắc đứng trên sân khấu cúi chào khán giả, tôi có cảm giác thỏa mãn như vừa thắng một trận chiến lớn.
Ban đầu chỉ vô tình tham gia, không ngờ trải nghiệm lại không tệ.
Tôi thích cảm giác chiến đấu trên sân khấu với lớp vỏ bọc là quan điểm của mình, cũng thích cái cảm giác sắc bén khi “bắt lỗi” được sơ hở của đối phương.
Nhưng tôi nghĩ sau này chắc sẽ không tham gia nữa. Bởi vì tranh luận là hai mặt, mà tôi lại khá cực đoan, ích kỷ và chỉ biết lợi cho bản thân, sẽ chỉ chọn mặt nào có lợi cho mình rồi sống chết lao vào theo nó.
Nếu đã khó có thể vẹn cả đôi đường, vậy tôi sẽ chọn con đường hoàn hảo cho mình.
Chiến thắng này đối với câu lạc bộ tranh luận mà nói, chắc chắn là một chiến thắng vẻ vang, có thể cho các thành viên cũ một cái kết đẹp đẽ và rực rỡ, cũng có thể giúp câu lạc bộ có chiêu bài để thu hút thêm thành viên mới.
Bùi Khải với tư cách là chủ nhiệm câu lạc bộ, cũng mỉm cười nhìn chúng tôi đùa giỡn ở hậu trường.
Mọi người đều tranh nhau muốn ôm Bùi Khải, tuy Bùi Khải tỏ vẻ chán ghét nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Tôi bị mọi người đẩy đến trước mặt anh ta. Người tranh biện số hai của đội vừa vỗ vai tôi vừa trêu chọc Bùi Khải: “Bùi Khải, cậu không định mời Trình Xu một bữa thịnh soạn à? Người ta đã cẩn thận, siêng năng gây dựng cơ đồ cho cậu đấy!”
Mọi người xung quanh cười ồ lên, phụ họa theo, còn có người cảm thán: “Lần này phối hợp ăn ý thật đấy, hai người cứ như một cặp vợ chồng ấy!”
Lần này mọi người cười phá lên.
Bùi Khải khoanh tay dựa vào bàn trang điểm, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười nhìn tôi, khóe môi mỏng thường ngày giờ phút này cũng cong lên dịu dàng, yên lặng đón nhận sự trêu chọc của mọi người.
Cảnh tượng này cũng từng xuất hiện trước đây nửa năm trước, chỉ là lúc đó ánh mắt anh ta lại nhìn lơ đãng ra phía ngoài sân, còn bây giờ, ánh mắt anh ta chỉ tập trung vào mình tôi.
“Vậy, tôi có vinh hạnh được mời Trình Xu, người có công lớn, cùng dùng bữa tối không?”
Có lẽ là không khí quá hòa hợp, Bùi Khải cũng hiếm khi pha trò, đưa tay về phía tôi.
Còn tôi thì đỏ mặt đứng trước mặt Bùi Khải, xua tay ra hiệu anh ta không cần như vậy, đồng thời tôi cũng âm thầm tính toán thời gian trong lòng.
Khi kim đồng hồ chỉ 12 giờ, cửa hậu trường bị gõ nhẹ một cái, sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, cửa liền mở ra.
Chưa thấy người đâu, một bó hoa lớn đã chen vào trước, thu hút mọi ánh nhìn.
“Học tỷ!” Tiêu Quý Dương ở phía sau bó hoa đảo mắt một vòng mới nhìn thấy tôi ở góc phòng, lập tức vui vẻ gọi to.
Mọi người đều ngẩn ra vì tình huống này, sau khi hiểu ra thì bắt đầu ồn ào trêu chọc.
Tôi đỏ mặt vẫy tay với cậu ấy, đương nhiên cũng không để ý đến Bùi Khải vẫn đang đưa tay ra bên cạnh.
Tiêu Quý Dương tràn đầy sức sống, dù chỉ cách vài bước cũng phải chạy đến, cậu ấy giơ bó hoa về phía tôi với vẻ mặt rạng rỡ.
Tôi cũng theo bản năng giơ tay lên định đón lấy bó hoa.
Nhưng sau đó, thứ tôi đón nhận không phải là bó hoa tràn đầy yêu thương, mà là một cái ôm ấm áp.
Bùi Khải nhân lúc tôi đưa tay ra liền kéo tôi vào lòng.
Khoảnh khắc đó hẳn là rất nhanh, vì tôi hoàn toàn không kịp phản ứng đã đập vào xương quai xanh của anh ta, đau đến ê ẩm cả cằm.
Hít thở một hơi, mùi thơm của cây tùng tràn ngập khoang mũi, không hiểu sao, tôi lại nhớ đến câu hỏi mà Chu Thanh từng hỏi tôi: “Trên người Bùi Khải có mùi gì?”
“Thắng trận thì mọi người thường ôm nhau chúc mừng, chắc cậu cũng hiểu mà, đúng không?” Bùi Khải nhanh chóng buông tôi ra, vỗ vỗ tôi đang còn ngơ ngác, ôn hòa giải thích với Tiêu Quý Dương đang sa sầm mặt, vẻ mặt thoải mái, phóng khoáng như thể người vừa mạnh mẽ kia không phải là anh ta.
“À… đúng rồi! Bọn anh lúc nào cũng vậy, truyền thống mà, truyền thống!” Vị sư huynh bên cạnh phản ứng rất nhanh, tiếp lời, nhưng sắc mặt khi nhìn Bùi Khải lại giống như thái giám vừa ăn phải tất thối của hoàng đế, vừa kỳ quái vừa méo mó.
Để chứng minh mình nói đúng, vị sư huynh còn tiến lên vài bước, dang tay về phía Bùi Khải, ra vẻ muốn hy sinh vì lỗi lầm của Bùi Khải.
Nhưng Bùi Khải lại không hề cảm kích, hờ hững đẩy anh ta ra, chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi rồi đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tiêu Quý Dương, anh ta dừng lại, liếc nhìn mấy bông hoa hồng bị dập nát vì bảo quản không tốt, mỉm cười, gật đầu với cậu ấy: “Hoa đẹp đấy.”
Rồi tiếp tục bước ra ngoài, mãi đến khi cửa lớn hậu trường bị đóng sầm lại, phát ra tiếng động lớn, mọi người mới hoàn hồn.


