Sau khi tôi lưu tài liệu xong, mỉm cười nói với anh ta: “Cảm ơn, chuyện này đối với tôi thật sự rất quan trọng.”
Vệt đỏ ửng trên mặt Bùi Khải khó khăn lắm mới tan đi, vì ánh mắt của tôi lại bắt đầu lan ra.
Tôi còn đang trả lời tin nhắn thì nghe thấy Bùi Khải dùng giọng điệu vừa thận trọng vừa nghiêm túc nói: “Viết rất hay, nhưng Trình Xu tôi ——”
“Alo?”
Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên, tôi cắt ngang lời Bùi Khải, vẻ mặt áy náy ra hiệu cho anh ta đợi một chút.
Anh ấy nhìn tôi, mím môi, có vẻ hơi do dự.
Tôi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Vâng, thư tình đã viết xong rồi, bây giờ gửi cho cậu nhé? Ừm, được, Alipay cũng được, haha, không có gì, nhận tiền làm việc thôi, đây là điều tôi nên làm.”
Tôi khách sáo nói lời kết thúc, cúp điện thoại.
Sắc mặt Bùi Khải từ hồng hào lại trở nên lạnh lùng, anh ta im lặng một giây rồi nói: “Thư tình viết cho ai?”
“Một cô em khóa dưới.” Tôi vừa gửi tài liệu vừa đắc ý giơ năm ngón tay ra hiệu với anh ta, “Một bài 500 tệ, vụ này lời đấy.”
Sau khi thân quen với Bùi Khải, tôi cũng lười che giấu bản tính ham tiền của mình với anh ta, nghĩ rằng nên tiêm phòng trước cho anh ta, để khi tôi cầm 50 vạn tệ rời đi thì anh ta không hiểu.
“Hừ.” Bùi Khải dựa vào lưng ghế cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi nói, “Cậu viết buồn nôn thật đấy.”
Tay tôi khựng lại, rồi tiếp tục bình tĩnh gửi tài liệu đi.
Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một tiếng “Alipay đã nhận được 500 tệ.”
Tôi hài lòng bắt đầu dọn sách vở.
Dạo này toàn là tôi và Bùi Khải cùng nhau đi ăn cơm, anh ta thấy tôi dọn đồ liền nghĩ tôi muốn đi ăn cơm cùng, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích, cứ như không nhìn thấy tôi.
Tôi cười lạnh trong lòng, tiếp tục dọn sách vở.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tôi không kìm được ý cười trên mặt, chạy ra mở cửa.
“Anh đến rồi à?”
Tôi vui vẻ nhận lấy ly trà sữa trong tay chàng trai bên ngoài, đón cậu ấy vào.
Bùi Khải cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hành động thân mật của chúng tôi, đặt sách lên bàn, nhìn chằm chằm chàng trai vừa bước vào nói: “Tối hôm đó em ôm anh khóc là vì cậu ta?”
Ánh mắt khó chịu lướt qua người vừa đến.
Tiêu Quý Dương bên cạnh có vẻ hơi sợ hãi, nhìn tôi một cái đầy bất an, rồi hơi tủi thân nói: “Sao học tỷ khóc mà không nói cho em biết?”
Tôi vội vàng dỗ dành cậu ấy vài câu, thấy không khí sắp tràn ngập bong bóng màu hồng, Bùi Khải cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Ồn ào cái gì!”
Giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ tức giận.
Tôi nhỏ giọng xin lỗi Bùi Khải: “Xin lỗi, mấy ngày nay đã làm phiền anh chăm sóc rồi, tối nay tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Tùy cô.” Bùi Khải có vẻ như rất chán ghét tôi.
Tiêu Quý Dương giúp tôi cầm cặp sách trên bàn, đi theo tôi ra ngoài.
Đi đến chỗ ngoặt cầu thang, khuôn mặt ngọt ngào vừa nãy của tôi lập tức trở lại bình thường, lạnh nhạt đưa tay ra nói với Tiêu Quý Dương bên cạnh: “Đưa cặp cho tôi đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Tiêu Quý Dương do dự một chút rồi nói: “Học tỷ, em đưa chị về ký túc xá nhé?”
“Không cần.” Tôi khó khăn đeo cặp sách lên rồi trả lại ly trà sữa cho cậu ấy, trước khi đi hình như nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại nói với Tiêu Quý Dương: “Ngày mai còn một cảnh nữa, cậu nhớ chứ?”
“Biết.” Tiêu Quý Dương nhìn cặp sách bị lấy đi và ly trà sữa trong tay, vẻ mặt có chút tổn thương.
Tôi hài lòng gật đầu.
Trên đường về, tôi lại nhớ đến cảnh Bùi Khải nói tôi buồn nôn.
Buồn nôn sao, Bùi Khải, sao tôi lại không thấy buồn nôn chứ?
Nhưng mà nhìn xem, chẳng phải anh ta rất mê mẩn cái kiểu buồn nôn ấy sao?


