Nghĩ đến cây cỏ thối này không yên ổn ngốc trên đầu nàng, tự nhiên vô duyên vô cớ dẫn những hắc thảo hút máu kia ra khiến nàng bị lộ, trong lòng liền tức giận.
Mặc dù sau đó cũng xem như được một cường giả là trợ thủ.
Nhưng tiểu hài tử này không thể dung túng được, nếu không sớm muộn gì nó cũng dẫn đại họa đến cho nàng.
Có thể là cảm nhận được giọng nói của Phong Hề chứa sự tức giận nên cỏ nhỏ mới ban nãy còn giả vờ mềm oặt nằm trên mặt đất vội vàng đứng thẳng dậy.
Len lén nhìn Phong Hề, khi nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của nàng mới cúi đầu, nhìn như cọng cỏ héo, giọng nói vô cùng đáng thương truyền đến.
“Chủ nhân ta sai rồi, về sau luân gia nhất định sẽ ngoan ngoãn, không gây rối nữa!”
Được nha, vốn dĩ đang tức giận nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nó, ngọn lửa trong lòng như vơi đi một ít, nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm túc.
“Nói, lúc nãy ngươi mới làm gì? Làm cái gì hả? Tại sao lại dẫn những hắc thảo hút máu kia ra ngoài? Ngươi có biết thiếu chút nữa ta bị ngươi hại chết không hả?”
Nghe được âm thanh quát mắng của nàng, ngọn cỏ nhỏ uể oải, gần như mềm mại nằm cong xuống, giọng nói có chút ủy khuất vang lên: “Có lỗi với chủ nhân, luân gia vừa nãy nhìn thấy đồ ăn ngon nên muốn lấy ra cho chủ nhân ăn, thế nhưng những mấy cái chán ghét khó chịu kia không muốn cho luân gia lấy ra, cho nên mới đuổi theo luân gia.”
Tìm đồ ăn cho nàng?
Phong Hề hơi ngạc nhiên, rõ ràng đáp án này ngoài ý muốn của nàng.
Chẳng lẽ cây cỏ thối này làm vậy vì muốn tìm đồ ăn cho nàng? Cho nên mới có chuyện kia?
Nhìn cây cỏ nhỏ mềm oặt, đột nhiên lòng mềm đi một chút.
Nhưng rất nhanh lại có chuyện khác cần quan tâm.
Trước đó nó đi tìm đồ ăn cho nàng, kết quả mang về một cái đầu rắn đất, lúc này sẽ không mang đến vật gì gây phiền toái cho nàng đấy chứ?
Hiện tại toàn thân nàng đều không có sức lực, nếu như lại là thứ gì gây phiền phức thì đúng là chết thế nào cũng không biết.
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Phong Hề thay đổi, vội vàng mở miệng hỏi: “Ngươi lại làm cái gì?”
Nghe vậy, cọng cọ nhỏ đang giống cây héo kia vội vàng ngóc đầu cỏ của mình lên, lấy lòng nói: “Ăn rất ngon, chủ nhân nhất đính sẽ thích ăn, luân gia lấy cho ngươi.”
Giọng nói con nít vừa dứt, Phong Hề thấy nó lại như lúc trước, lại dùng hết sức bình sinh kéo thứ gì đó trên mặt đất.
Từng có kinh nghiệm nên mặc dù Phong Hề đang không còn sức lực cũng không biết tại sao đột nhiên lại có khí lực đứng dậy, lùi về sau mấy bước.
Trong lòng sớm tính toán, nếu quả thật lại làm ra chuyện phiền toái gì, cái gì nàng cũng mặc kệ, trước tiên bảo vệ mạng sống đã.
Chẳng biết vì sao nàng lại nhớ đến lúc mình vẫn còn là sát thủ cao cấp ở thế kỉ 21, có lúc nào phải chịu uất ức như thế này bao giờ đâu? Nhưng từ khi tới đây, lần nào cũng chạy trối chết, cực kỳ chật vật, chịu đủ các loại ủy khuất.
Trong lúc Phong Hề đang khẩn trương nhìn xuống, cỏ nhỏ dường như dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ, tiếp tục kéo “đồ ăn” từ dưới đất vừa mới bị Phong Hề ngồi đè lên ban nãy.
Thậm chí nó còn rất có tình người, cái lá nhỏ còn hướng về phía lông tóc bị dính bùn đất mà vỗ vỗ, sau đó hai phiến lá nâng một thứ như quả cầu đen to bằng nắm đấm, nhanh chóng đi về phía Phong Hề.
Đương nhiên lúc này Phong Hề đã thấy rõ thứ gọi là đồ vật “ăn ngon” trong miệng nó, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không phải là mãnh thú to lớn gì, chỉ là con mèo đen nhỏ bên trong sơn động ban nãy.
Nhưng Phong Hề nhìn con mèo vẫn đang cuộn lại thành một đoàn mà ngủ kia, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Không phải nó mới bị nàng ngồi đè lên sao? Sao nhìn như không bị gì hết vậy?



