Được rồi, sự vật và sự việc ở thế giới này không thể dùng cách suy nghĩ thông thường như ở thế kỉ 21 để đi tìm hiểu được, cực kì huyền huyễn, cường độ tâm lý vẫn cần phải tăng cường.
“Chủ, chủ nhân, mau ăn đi, còn chưa tỉnh đâu!” Ngay lúc Phong Hề đang thở phào nhẹ nhõm, cỏ nhỏ thở hồng hộc đưa mèo đen nhỏ đến trước mặt Phong Hề.
Ăn?
Nàng nhớ rằng ở thế kỉ 21 không thể ăn mèo này nha? Huống chi một con mèo nhỏ to bằng nắm đấm, cũng không thể ăn được.
Phong Hề đưa mắt nhìn cây cỏ nhỏ lung la lung lay nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, ánh mắt hiện lên ý cười.
Ngồi xuống, nhận lấy mèo đen nhỏ trên hai phiến lá, tiện tay để lên trên chân.
Sau đó cầm cỏ nhỏ đang thở hồng hộc lên, chăm chú quan sát một lúc, một cái cây nhỏ như vậy sao lại có thể kéo được cái con rắn đất to lớn kia chứ?
Nhưng lúc này nàng chợt nhớ đến một vấn đề mà mình rất tò mò.
“Cỏ thối, rốt cuộc ngươi là đực hay là cái?” Nói xong còn hiếu kì đưa tay đâm đâm vào bắp đùi phân nhánh nho nhỏ đang mở ra của nó.
Nhưng nàng chọc chọc cũng không có cảm giác gì, không nhịn được mà lật nó lại, chọc chọc vào hướng khác, nhưng vẫn không có cảm giác gì đặc biệt.
“Ha ha! Thật ngứa, chủ nhân, cái gì là đực cái gì là cái vậy? Luân gia không biết.”
“Không biết?” Phong Hề nhíu mày, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Khụ khụ! Loại hành vi này, thực sự có chút hèn hạ!
Nhưng Phong Hề lại không cảm thấy vậy, vẫn lấy tay chọc chọc, mãi đến khi chọc thế nào cũng không phân biệt được mới cảm thấy không thú vị bỏ tay ra.
Cỏ nhỏ bị lật qua lật lại chọc chọc mấy lần dường như lại rất hưởng thụ, sau khi Phong Hề không chọc nữa, giọng nói búp bê kiêu ngạo vang lên: “Chủ nhân, đừng dừng lại, ấn ấn cho ta tiếp đi, rất thoải mái đó!”
Sau đó cây cỏ mềm mại nằm xuống lòng bàn tay Phong Hề, chờ nàng tiếp tục chọc chọc.
Khóe miệng Phong Hề hơi giật giật, không biết nên nói gì nhưng cũng lười để ý đến nó, trực tiếp cầm lấy nó vứt lên trên đầu.
“Được rồi, hiện tại ngoan ngoãn ở đây cho ta, nếu còn dám gây họa cho ta thì nhịn đói đi!”
Câu nói này khiến cỏ nhỏ vừa định kháng nghị trật tự.
Lúc này Phong Hề động suy nghĩ, lập tức tiến vào không gian tinh thần lực.
Nhưng vừa tiến vào liền thấy có chút gì đó không thích hợp, vốn dĩ là không gian có sương trắng bao phủ, lúc này lại trở nên trống rỗng, ngược lại lại là một màu đen bao phủ.
Tại sao lại như vậy?
Phong Hề nhíu mày, đưa mắt nhìn bốn phía cũng không thấy thân ảnh lơ lửng quen thuộc trên không trung.
“Sư phụ?”
Gọi một lúc lâu cũng không nghe được giọng nói quen thuộc.
Bốn phía chìm trong bóng tối, không hiểu sao đột nhiên Phong Hề nghĩ đến một khả năng khiến bản thân giật mình, suy nghĩ khẽ động, thoáng chốc liền tiến vào trận đồ bát quái trong đá.
Liền thấy ở bên ngoài trận đồ bát quái lơ lửng trên không trung là thiếu niên lạnh lùng sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt Phong Hề thay đổi, đỡ lấy áp lực đang dần đến kia, vội vàng đi tới: “Sư phụ, ngươi sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Thiếu niên đang nhắm chặt mắt nghe được giọng nói của nàng thì mở đôi mắt sắc bén ra, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt cũng nhìn ra được sự suy yếu của hắn.
“Tiểu nha đầu, tranh thủ thời gian tiến trận đồ.”
Phong Hề nhíu mày nhưng cũng không chần chừ, lập tức vận hành đan điền, nhanh chóng tiến vào trận đồ bát quái.
Nhưng khi bước vào trận đồ, Phong Hề liền biết nơi nào không thích hợp.
Một cỗ tinh thần lực tinh khiết không ngừng dây dưa với áp lực bên trong trận đồ, dường như đang cắn nuốt lẫn nhau.



