Lúc này Kim Ca Diệp vẫn luôn trầm mặc từ đầu đến cuối mới cúi người xuống nhìn sắc mặt tái nhợt của Phong Hề, lông mày đẹp hơi nhíu lại.
Hắn rất tự nhiên đưa tay nhẹ xoa xoa khuôn mặt hơi tái lại của nàng, đôi mắt lam có tia sáng lóe lên, giọng nói đáng yêu âm trầm: “Sắc mặt ngươi có hơi khó coi, khó chịu lắm sao?”
Phong Hề nghe vậy, lập tức trợn mắt nhìn hắn, một tay đẩy cái móng vuốt đang ở trên mặt nàng ra, tức giận trách mắng: “Ngươi thử không ăn mấy ngày mấy đêm xem, đi đi, tranh thủ thời gian kiếm cho ta cái gì để ăn đi, rất đói.”
Nếu như không phải thực sự không còn sức lực để đứng lên thì nàng thật muốn một cước đá bay tên này.
Bề ngoài manh manh đáng yêu, nhưng chỉ mới ở chung một buổi sáng đã khiến nàng mẹ nó cảm thấy mặt hàng này giả heo ăn thịt hổ, chắc chắn không đơn giản.
Vừa nãy mới trải qua một loạt chuyện như vậy, dù sao nàng cũng là một người trưởng thành sống hai mươi chín năm, nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vậy mà mặt không biến sắc tim không đập.
Nàng muốn vờ như không biết cũng không được.
Nhưng nàng cũng lười để ý đến hắn, hắn không yếu ớt như vẻ bề ngoài là một chuyện tốt, thuận tiện sai sử.
Ví dụ như hiện tại, nàng đói đến mức độ ngực dán vào lưng, chuyện đi làm đồ ăn này liền để hắn đi làm, dù sao cũng là người bên mình, không sai khiến đúng là có lỗi với bản thân.
Kim Ca Diệp không đi ngay lập tức, mà đẩy tay nàng ra, sau đó lại nhẹ nhàng xoa lên mặt nàng.
Phong Hề thực sự không còn sức lực mà đẩy tay hắn ra, chỉ có thể xoay đầu sang bên khác, nhưng tay hắn lại lập tức dán lên mặt nàng sờ tới sờ lui, cuối cùng đặt lên trán nàng.
“Tiểu tử chết tiệt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nếu như hắn không phải là một đứa nhóc, Phong Hề sẽ không nhịn được mà cho rằng hắn đang cố ý chiếm tiện nghi của mình.
Ngay lúc Phong Hề không nhịn được nữa, Kim Ca Diệp đang khom người mới bỏ tay ra, đứng thẳng lên.
“Vậy ngươi chờ ở đây, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.”
Nói xong hắn xoay người đi nhanh về phía rừng rậm.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ đang dần đi xa, Phong Hề nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy mình quá mức tàn nhẫn.
Nói thế nào đi nữa thì đây vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nếu lúc đi tìm đồ ăn gặp ma thú cường đại, con thằn lằn buồn nôn kia có thể đối phó được sao?
Nhưng Phong Hề nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ lo lắng này ra khỏi đầu.
Trước khi tiểu tử thối kia gặp nàng đều sinh sống ở nơi này, nàng lo lắng cái cọng lông gì chứ?
Nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ, hình như có cảm giác không mệt như lúc nãy thì phải?
Lúc đầu cảm thấy toàn thân không có sức lực, nhưng bây giờ lại cảm nhận được có chút sức lực.
Lúc nàng đang thắc mắc thì đột nhiên nghe được một tiếng ôi chao dưới mông mình.
Phong Hề cúi đầu nhìn xuống, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Một phiến lá của cỏ nhỏ ở dưới mông nàng nhích tới nhích lui, những chỗ khác đều bị nàng ngồi lên, rõ ràng nó muốn đi bò ra ngoài, nhưng làm thế nào cũng không bò ra được.
Thấy vậy Phong Hề nhanh chóng nâng mông lên.
“Chủ, chủ nhân, luân gia đều bị đè lên…” Giọng nói trẻ em có chút run rẩy vang lên.
Chỉ thấy Tiểu Hắc Thảo mềm oặt nằm trên mặt đất, phiến lá lộ ra ngoài ban nãy còn giả vờ run run, nhìn cực kỳ đáng thương.
Vừa nhìn liền biết cọng cỏ thối kia lại giả chết!
Phong Hề liếc mắt, sắc mặt trầm xuống, to giọng quát nó: “Đừng có mà giả chết, lập tức đứng lên cho ta, bây giờ ta muốn tính sổ với ngươi chuyện ban nãy đó.”



