“Vị tôn giả này ghé qua rừng ma thú Phong gia là vinh hạnh của Phong gia chúng ta, sau này ta nhất định sẽ lệnh cho người trong gia tộc không được vào rừng ma thú để tránh quấy rầy đến việc tu hành của tôn giả.”
Nói đến đây Phong Hằng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ là, thời gian trước tiểu tôn nữ nhà ta không may lạc trong rừng ma thú, nếu như sau này vì tìm người mà ảnh hưởng đến tôn giả, mong tôn giả có thể hạ thủ lưu tình.”
Sau khi Phong Hằng nói xong, không có tiếng ai trả lời.
Mà lúc này Pháp lão đang quỳ lại không kiên nhẫn quay đầu nhìn Phong Hằng: “Vào rừng ma thú lâu như vậy mà không tìm được thì chắc chắn đã bị ma thú ăn rồi, chút chuyện nhỏ này mà còn làm phiền sư phụ ta, ngươi thật sự coi sư phụ ta… Ui da…”
Đột nhiên bị thứ gì đó cắn!
Cúi đầu nhìn thì thấy hắc thảo hút máu ở trong sơn động, phiến lá đầy răng sắc nhọn, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy chân ông ta.
Hơn nữa còn là một nhóm lớn mới điên cuồng từ cái sơn động nhỏ kia chen chúc đi ra.
Pháp lão sầm mặt, vừa định ra tay thì giọng nói khàn khàn của người áo đen thần bí kia đã vang lên: “Không được làm bọn chúng bị thương, đó là cỏ sủng vật ta nuôi!”
Pháp lão mới vừa rồi còn đang trầm mặt, nháy mắt vẻ mặt liền trở nên cung kính nịnh hót, rất vui vẻ nói: “Hóa ra là sư phó nuôi, ha ha, lớn lên thật đẹp, vậy thì nhất định phải nuôi dưỡng thật tốt.”
Nói xong, chỉ thấy áo bào tím của ông ta phất một cái, ba con ma thú đang bị áp chế ngoan ngoãn kia liền bị kéo lại.
Sau đó cũng không biết Pháp lão kia đã làm gì, chỉ thấy hắc thảo hút máu đang hướng về phía ông ta đã nhanh chóng dời phương hướng, điên cuồng lao về phía ba con ma thú kia.
Răng rắc.
Răng rắc.
Giống như cảnh tượng nàng thấy đêm đó, vô số răng nanh cắn lên trên, hắc thảo hút máu khắp bốn phía nhanh chóng tụ lại một chỗ.
Nhìn tình hình trước mắt, khéo miệng Phong Hề hơi co lại, nhưng trong lòng lại hiểu rõ một điều.
Lão già này không đơn giản!
Đưa mắt nhìn Phong Hằng vẫn luôn nghiêm túc cung kính đứng một bên, ánh mắt Phong Hề hiện lên sự trầm tư.
Một lúc lâu sau giọng nói khàn khàn uy nghiêm vang lên: “Bản tôn đến Phong gia, tất sẽ có mắt nhìn, lão tiểu nhi ngươi muốn bái bản tôn làm sư phụ thì vẫn còn non lắm, nhưng nhìn ngươi có thành ý như vậy, bản tôn ngược lại có thể cho ngươi một cơ hội, nhưng… chỉ sợ ngươi không nguyện ý.”
Cơ hội?
Lời này khiến Pháp lão giật mình, trên mặt hiện lên sự kích động, giọng nói cũng không kìm chế được mà trở nên run rẩy: “Mời sư phó nói, mặc kệ là chuyện gì đệ từ tuyệt đối đều nguyện ý.”
“Thật sự là chuyện gì cũng nguyện ý?”
“Đúng vậy!” Pháp lão trả lời chém đinh chặt sắt.
“Được!” Lúc này thân ảnh màu đen thoáng hiện, lại một lần nữa bay lên không trung, nhưng vẫn không nhìn thấy diện mạo, chỉ thấy một áo choàng đen thần bí.
Cái này khiến ba người ở đây đều cung kính.
“Cấp bậc bây giờ của ngươi bây giờ còn chưa đủ để trở thành đệ tử nhập môn, cũng không có tư cách gặp bản tôn, nhưng thấy ngươi thành tâm, vậy thì trước hết làm đệ tử trên danh nghĩa đi, đệ tử thứ hai trên danh nghĩa trong môn hạ của ta, về sau cùng sư tỷ của ngươi học tập cho tốt.”
Mặc dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa nhưng vẫn khiến Pháp lão kích động không thôi, mặt mo cười như một bông hoa cúc.
Nhanh chóng gật đầu, kích động dạt dào nói: “Tạ ơn sư phó, đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt được yêu cầu của sư phó, chỉ là không biết sư tỷ của ta là vị nào? Ta đã nhập môn hạ của sư phó, đệ tử nhất định sẽ đến kính bái một chút, về sau đệ tử nhất định sẽ cùng sư tỷ học tập thật tốt.”



