Mặc dù đối với cường giả cửu giai cũng không có áp lực quá lớn, nhưng những cường giả khác lại nhíu mày, chân lùi về sau một bước, thần sắc trên mặt càng thêm cung kính.
Phong Hằng vẫn đứng một bên, cùng với Tử Hạ Hồng, đối với áp lực đột nhiên bị tăng thêm cảm thấy có chút quá sức!
Đặc biệt là Tử Hạ Hồng, cảm thấy áp lực như núi!
“Đã rõ, tu vi của đệ tử lúc này thực sự không đáng được sư phó để mặt tới, nhưng đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối không khiến sư phó mất mặt!” Pháp lão cung kính nói.
Sư phó?
Da mặt lão đầu tử này làm bằng gì vậy?
“Tuổi đã cao, chút ít tu vi này cũng xứng trở thành đệ tử của bản tôn sao?”
Người áo đen thần bí hừ lạnh một tiếng: “Về sau nếu như ngươi có can đảm tuyên bố bên ngoài là đệ tử của bản tôn, bản tôn nhất định giết chết ngươi, cút ra khỏi rừng ma thú này cho ta, sau này người có can đảm xông vào, giết không tha.”
Chỉ thấy sau khi giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ kia vừa dứt lời.
Bóng đen lóe lên trong mắt mọi người, lập tức hòa làm một với gốc cây nhỏ cách đó không xa, hoàn toàn không khiến ai phát hiện được.
Hít.
Mọi người lại một lần nữa chấn động trong lòng.
Lại là dung hợp hư không!
Trời ạ, khó trách người này có năng lực dung hợp tất cả sức mạnh chi phối nguyên tố của Thời Hoán quốc, thực lực của người này, tuyệt đối là sâu không lường được.
Không đúng!
Bản tôn?
Có thể xưng hô như vậy, chẳng lẽ không phải thánh giới, mà là đến giai đoạn hóa dực rồi? Chẳng lẽ là giai cấp kia trong truyền thuyết…
Lúc này sắc mặt mọi người biến đổi lớn, sự hoảng sợ ngập tràn đôi mắt.
Sau đó những lão giả kia, từng người một cung kính hướng về phía gốc cây kia cúi mình vái chào (hành vi nghi lễ nhất), rồi từng người một nhanh chóng bay lên không trung rời đi.
Chỉ ngoại trừ Pháp lão đang quỳ gối trên mặt đấy, cùng hai người Phong Hằng, Tử Hạ Hồng chậm chạp chưa rời đi.
Phong Hề ẩn nấp bên trong cây, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hóa ra chỉ dẫn một chút áp lực của trận đồ bát quái ra lại phí sức như vậy, thiếu chút nữa nàng đã không chống đỡ nổi, lúc tăng thêm áp lực, suýt chút nữa tinh thần lực của nàng đã bị rút khô, đè nàng đến mức hít thở cũng không nổi.
Nếu như không phải có tiểu tử thối ở bên cạnh hỗ trợ chống đỡ thân thể nàng, có lẽ lúc nãy đã bị lộ.
Chỉ là tiểu tử đáng chết này biết được quá nhiều, chuyện này khiến nàng có chút không yên lòng, nhưng tình huống trước mắt không cho sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có lá bài tẩy là sư phụ không thể để bất kỳ ai khác phát hiện, đây chính là nước cờ bảo toàn tính mạng duy nhất.
Đưa mắt nhìn ba người vẫn đứng nguyên tại chỗ, Phong Hề nhíu mày, thân thể đã ở trạng thái cần nghỉ ngơi nghiêm trọng.
“Còn chưa cút sao, có phải muốn chết không?” Thanh âm khàn khàn nặng nề truyền đến.
Lúc này Pháp lão mới ngẩng đầu, trầm thấp nói: “Ta không đi, nếu như sư phó không nhận ta làm đồ đệ, vậy thì giết ta đi, cả đời này của ta định phải là đồ đệ của sư phó, nếu như sư phó muốn giết ta, đệ tử tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lời oán hận nào.”
Nói xong, Pháp lão nhắm mắt lại, vẻ mặt vì việc lớn, bộ dáng thấy chết cũng không sợ.
Lúc này Phong Hề thật muốn chụp chết ông ta.
Lão già đáng chết này, mặt thậy dày, nếu như quả thật là một người có năng lực, khả năng ông ta bị đánh là điều không tránh khỏi.
Đáng tiếc, trước mắt nàng không có năng lực kia, nếu như nàng ra tay chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nhất thời có chút khó xuống đài.
Cũng may lúc này Phong Hằng vẫn luôn trầm mặc tiến lên một bước, cung kính hướng về phía cây đại thụ cúi người vái chào, giọng nói nghiêm túc cung kính vang lên.



