Sau khi Pháp lão nói xong có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào sơn động, nhưng mặc ông ta có nhìn như thế nào cũng không thấy tình hình bên trong.
Một lúc lâu sau, vẫn không có tiếng gì truyền đến khiến trong lòng ông ta có chút nóng nảy.
Khuôn mặt già nua thể hiện sự nghiêm túc: “Các hạ, tại hạ cũng không cầu mong gì khác, ta chỉ hi vọng có thể gặp ngài một lần, chết cũng không nuối tiếc, nếu như ngài không gặp thì ta sẽ không đi!”
Lời này của ông ta khiến những lão giả đang đợi phía sau tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lúc đầu thấy cao nhân không đáp ông ta, trong lòng nhiều người cảm thấy rất cao hứng, điều này có nghĩa là họ cũng có cơ hội, nhưng lúc này nghe những lời ông ta vừa nói.
Thiếu chút nữa gây nên sự phẫn nộ của nhiều người, đương nhiên, đều là dám giận nhưng không dám nói.
Rõ ràng cao nhân không muốn gặp ông ta, ông ta còn bày trò cái gì chứ!
Vô sỉ!
Phong Hề nghe xong thiếu chút nữa liền bật cười, a, lão đầu tử này có chút đáng yêu nha.
Coi như bên trong thực sự có người cũng không có khả năng thấy được nét mặt ông ta thay đổi nha? Mấy câu nói này cùng với nét mặt thay đổi liên tục, thực sự cực kỳ khôi hài!
Nhưng lúc này giọng nói thiếu niên lại vang lên trong đầu.
“Tiểu nha đầu, lúc này ngươi còn có tâm trạng để cười sao, những người này tới vì ngươi, nếu như không muốn chuốc phiền phức vào người, trước mặt Vũ Phong, tốt nhất đừng bộc lộ tài năng!”
Phong Hề nghe xong có chút kinh ngạc.
Vì nàng mà đến?
Hình như nàng không làm gì để bọn họ phải tìm đến mà?
Nghe lời của lão đầu kia thì những người này đang tìm người dung hợp toàn bộ nguyên tố nước Thời Hoán, liên quan gì đến nàng chứ?
Phong Hề thắc mắc, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt mở to hiện rõ không dám tin.
“Sư phụ, chẳng lẽ ngươi nói lúc ta khởi động khế ước trận sao?”
Không thể nào!
“Không tệ, có lẽ vì hấp thu tám loại nguyên tố tinh khiết cho nên lúc ngươi khởi động khế ước trận, dung hợp và thu nạp khác những người khác, cái này cũng là lí do khế ước trận của ngươi không phân chia cấp bậc, cụ thể là gì thì vi sư cũng không có cách nào giải thích được, cho nên cũng không thể thay ngươi dự đoán phát triển của ngươi sau này.”
Nghe vậy Phong Hề cũng không mừng rỡ, ngược lại nhíu mày.
Nếu như vậy, những người tìm đến đây cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu nàng có thực lực thì nàng không sợ gì cả, nhưng bây giờ nếu để cho bọn họ biết thì hậu quả là gì cũng có thể đoán được!
Đặc biệt là nguyên tố trong cơ thể nàng, ngay cả nguyên tố kim mà triệu hoán sư không thể dung hợp được, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bắt làm chuột bạch để nghiên cứu.
Càng nghĩ lông mày càng nhíu lại, ánh mắt nhìn những lão đầu tử kia càng lạnh.
Lão già chết tiết, hóa ra làm những nét mặt kia đều là để nàng nhìn!
Rơi mồ hôi.
Một ngày nào đó nàng sẽ giật sạch đám râu kia!
Phong Hề không ngờ, thực sự sau này có một ngày như vậy…
Nhưng lúc này, đột nhiên Phong Hề lại có cảm giác kỳ quái.
Sau đó nàng chưa kịp phản ứng liền nghe được tiếng răng rắc quen thuộc.
Tình huống này ngay lập tức khiến Phong Hề nhớ đến thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn thử… Khóe miệng không nhịn được mà giật giật…
Chỉ thấy ở vị trí cây đại thụ nàng đang ẩn nấp chẳng biết từ khi nào đã có một cái lỗ nhỏ, mà tiếng răng rắc phát ra từ cái hang nhỏ đó.
Mẹ nó!
Rốt cuộc đây là tình huống gì?



