“Xảy ra chuyện gì?” Lông mày Phong Hằng nhíu lại, nhưng gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ, thanh âm trầm thấp hỏi.
“Chúng ta đang đi tìm tiểu tiểu thư thì đột nhiên bị rắn đất tập kích, sau khi ta đuổi theo một thân ảnh đen đi vào đây, cũng không biết tại sao ba ma thú này đột nhiên lại không bị khống chế!”
Tử Hạ Hồng trả lời đơn giản.
Nhưng nàng vừa dứt lời thì Pháp lão đã đến gần ma thú đột nhiên nheo mắt.
“Là bị độc tố của cỏ ưu sầu thao túng! Khó trách ngay cả huyết mạch cao cấp áp chế cũng không có tác dụng.” Pháp lão có chút hiểu biết về độc vật, nhìn thấy vậy không khỏi có chút kích động.
Xem ra vị cao nhân này đang ở gần đây!
Pháp lão không giấu được sự kích động trong lòng, ánh mắt nhanh chóng quét khắp bốn phía, rất nhanh đã phát hiện lối nhỏ vào sơn động ở vách núi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Đã thấy thân hình Pháp lão khẽ động, thoáng chốc đã cung kính đứng ở cửa vào sơn động.
“Không biết các hạ còn ở đây nên lỗ mãng đến quấy rầy các hạ, mong các hạ thứ lỗi, tại hạ tên Pháp Y, viện trưởng học viện triệu hoán sư hoàng gia, không biết tại hạ có thể may mắn làm quen với các hạ đây không?”
Lúc này những lão giả còn chưa kịp phản ứng cũng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, từng người không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Không ngờ vẫn chậm một bước!
Ở thế giới này, cường giả vi tôn (1), coi như ngươi vốn đã cao cao tại thượng, nhưng khi ngươi gặp người mạnh hơn mình vẫn không thể không khuất phục.
(1) kẻ mạnh là vua.
Mặc dù tất cả bọn họ đều muốn quen biết vị cao nhân kia nhưng bọn họ không dám đi khiêu khích Pháp lão, chỉ có thể trơ mắt nhìn Pháp lão đang cung kính đứng trước cửa sơn động.
Ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Cũng không định rời đi, trong lòng đều thầm nhủ có lẽ sẽ có cơ hội may mắn được vị cao nhân này ưu ái, như vậy thì con đường tu hành sau này chẳng khác nào có sự cam đoan vững chắc.
Những người này đều đã đến cửu giai bình cảnh, muốn vượt qua cửa ải này, ngoại trừ tu luyện ra vẫn cần mượn ngoại lực, hoặc gặp kỳ ngộ!
Chính vì vậy mà khi nghe rừng ma thú của Phong gia xuất hiện cao nhân, từng người một không màng đến thân phận của mình mà đến đây.
Phong Hề đang ẩn nấp ở cây bên ngoài hang động cảm thấy khó hiểu.
Các hạ?
Nàng nhớ rằng bên trong hang núi đó, ngoại trừ một mảnh cỏ hút máu thì còn một con mèo nhỏ, hình như cũng đâu còn thứ khác?
Pháp lão đợi lúc lâu cũng không thấy bên trong phản ứng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, có thể trong chớp mắt dung hợp hết các loại nguyên tố của Thời Hoán quốc, cấp bậc phải cao cỡ nào chứ?
Có lẽ đã sớm vượt qua tiến hóa sư, cao hơn một cấp cũng khó nói, huống hồ, ngay cả nguyên tố kim cũng dung hợp, năng lực kia phải kinh khủng đến mức nào chứ?
Ông trời ơi! Càng nghĩ lòng càng không nhịn được mà run rẩy, kích động không thôi.
Không khỏi vội vàng sửa sang lại y quan của mình, dáng vẻ cung kính ban đầu nhanh chóng trở nên có chút nịnh nọt.
Sau đó hướng vào trong động, vừa cung kính lại thêm chút siểm nịnh nói: “Thật là đáng sợ, các hạ có thể dung hợp toàn bộ sức mạnh chi phối nguyên tố của Thời Hoán quốc, chắc hẳn nhất định là khinh thường nhận biết những người thấp kém hơn, nhưng các hạ ngài là người tại hạ thực sự kính ngưỡng, không thấy ngài, tại hạ cũng chỉ có thể chờ ở đây.”
Hơn nửa ngày trôi qua, trong động vẫn hoàn toàn im lặng, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Nhưng lúc này Phong Hề lại ngạc nhiên mở to mắt, dung hợp toàn bộ nguyên tố của Thời Hoán quốc?
Ai vậy? Nàng vừa mới ở bên trong đó, vì sao không thấy ai? Chẳng lẽ mắt nàng kém rồi sao?



