Đương nhiên, mặc dù Phong Hề cảm thấy những người này thật mẹ nó chướng mắt, nhưng cũng không ngốc đến mức làm ra hành động gì!
Năng lực hiện tại của nàng, đừng nói đến chuyện làm cái gì, chỉ cần cử động một chút sẽ bị phát hiện.
Nàng cũng không muốn vì nhỏ mất lớn, càng không có ý định để lộ bản thân.
Đặc biệt, sư phụ cũng mới nói những người này đến không mang theo thiện ý, vậy nên tốt nhất nên yên lặng theo dõi tình hình, xem xét tình huống trước mắt trước.
Áp chế huyết mạch ma thú cũng không có tác dụng khiến Phong Hằng giật mình, đồng thời vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Cấp giai của ma thú trong này, dưới loại sức mạnh áp chế trời sinh kia, dù có mạnh mẽ huấn luyện thay đổi đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được áp chế huyết mạch giữa cấp bậc cao và thấp.
Nhưng tình huống trước mặt rõ ràng không bình thường chút nào.
Điểm này Pháp lão, vị lão giả áo tím kia dường như cũng phát hiện được.
Ánh mắt hiện lên sự thâm trầm, áo tím phất một cái, một ánh sáng tím giống như lưới bay lên không trung vây ba con ma thú đang nóng nảy kia lại.
“Gào!”
“Tê!”
“Gào!”
Chỉ thấy sau khi ánh sáng tím kia xuất hiện liền không ngừng hạ, giống như tạo một cái lồng giam giam ba con ma thú đang nóng nảy ở bên trong lại, mà lồng giam đó đang không ngừng thu nhỏ.
Mạnh mẽ phản kháng gầm thét nhưng cũng không thể tránh thoát được, chỉ có thể không ngừng cáu kỉnh gầm thét.
Mãi đến khi hoàn toàn bị áp chế nằm sấp trên mặt đất không thể động đậy, ánh sáng tím kia mới ngừng thu nhỏ lại, nhưng cũng không biến mất.
Phong Hề thấy vậy không nhịn được mà mở to mắt.
Xem ra trong nhóm người này, lão đầu kia có năng lực mạnh nhất, nhìn cường giả như vậy ra tay, trong lòng không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chăm chú quan sát.
Kim Ca Diệp vẫn luôn ở bên nàng nhìn lướt những người kia, nhưng cũng không chú ý quá nhiều, ngược lại ánh mắt lại phát sáng nhìn Phong Hề vẫn luôn theo dõi cuộc chiến.
Bên trong đôi mắt lam có ánh sáng thâm thúy khó dò, một tay đã sớm yên lặng ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của nàng.
“Pháp lão! Ma thú cấp bậc này không cần ngài phải động thủ, thật không xứng với thân phận của ngài!” Lúc này người mở miệng chính là ông lão tóc trắng đứng canh Phong Hề.
Lời vừa dứt, những lão giả khác mặc dù không nói gì nhưng trong mắt lại có sự tán thành.
“Đúng vậy! Ma thú cấp bậc này mà lại không thể giải quyết được, không biết gia chủ Phong gia làm thế nào thượng vị được, xem ra vị hậu sinh này vẫn không thể so sánh được với thế hệ của chúng ta.”
Một lão giả bên khác khinh thường nói.
Phong Hằng nghe vậy, mặt vẫn giữ nguyên trạng thái nghiêm túc, dường như không cảm nhận được ánh mắt khinh thường của những lão giả kia.
Hơi nghiêng người sang cung kính cúi đầu với Pháp lão: “Tạ ơn Pháp lão!”
Pháp lão nghe lời những lão giả kia nói, cũng không vì những lời nịnh nọt này mà có hảo cảm với hạ, ngược lại một tia không kiên nhẫn hiện lên trong mắt.
Ông ta ghét nhất là bộ dáng dối trá này, cả ngày làm bộ cao ngạo chờ người khác xu nịnh tâng bốc, thực sự không hợp khẩu vị ông ta.
Cho nên ông ta luôn luôn không thích ở trong học viện, trực tiếp ném những chuyện cần làm cho mấy lão đầu tử kia, mình thì đi đông đi tây, gặp được người hợp gu mình mới cho sắc mặt tốt.
Phong Hằng nói, ông ta cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó vượt qua hắn, đi về phía ba ma thú kia.
Lúc này Tử Hạ Hồng đã đi đến bên người Phong Hằng, đưa mắt nhìn lão giả xung quanh, nhưng chỉ cung kính hướng về phía Phong Hằng gọi một tiếng: “Gia chủ!”



