“Gào… gào…”
Từng tiếng gầm xé không khí vang lên!
Một đám người đang chạy tới kia nhanh chóng tìm đúng phương hướng, sau đó tăng tốc chạy về phía đó.
Từ trên không trung xuất hiện một ánh sáng tím cắt ngang, chốc lát đã đáp đất.
Sau đó xuất hiện nhiều thân ảnh cũng lần lượt đáp xuống mặt đất.
Một người đứng bên cạnh gốc cây mà Phong Hề đang ẩn thân.
Nhìn những lão đầu tử đột nhiên xuất hiện, Phong Hề có chút kinh ngạc, tất cả đều tóc trắng xóa, vậy mà còn có thể bay tới bay lui trên không trung sao?
Những người này bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bay đi bay lại không sợ thắt lưng bong gân sao.
Phong Hề thầm nói trong lòng, nhưng câu nói này lại khiến thiếu niên lạnh lùng trong không gian tinh thần nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ.
Đối với người tu luyện mà nói, tuổi tác không phải vấn đề quan trọng, vì khi tu luyện, mỗi khi tăng lên một cấp thì tuổi tác cũng sẽ tăng thêm!
Nhưng theo lời tiểu nha đầu này lại không giống vậy, đối với nàng những người này là lão đầu tử, nhưng trong mắt hắn lại chỉ là mấy tiểu nam hài, nếu như để tiểu nha đầu biết tuổi của hắn thì không phải sẽ coi hắn là lão yêu quái chứ…
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ôi chao, vậy mà lại là giao nhân, Phong tiểu tử, nữ oa kia là người Phong gia các ngươi sao? Năng lực không tệ nha.”
Pháp lão vừa đứng vững liền buông Phong Hằng bị mình túm tới ra, ánh mắt bị tiếng động đánh nhau hấp dẫn nhìn qua, không khỏi nhướng mày nói.
Nhưng cũng chỉ nhướng mày mà thôi, không có phản ứng gì quá mức.
Tuy Phong Hằng là triệu hoán sư ngũ giai trung kỳ, lợi dụng sức mạnh chi phối nguyên tố để bay lên không trung cũng không thành vấn đề, nhưng tốc độ sao có thể so với cửu giai được, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Vừa dừng lại đột ngột nên hắn vẫn chưa kịp phản ứng.
Chậm mấy giây, sau đó quay về phía đang có đánh nhau, thấy Tử Hạ Hồng đang lấy ba chọi một thì không khỏi nhíu mày.
“Đây đúng là hộ vệ của Phong gia, Pháp lão xin chờ một chút!”
Giọng nói có chút nghiêm túc vừa dứt.
Ngay lập tức một ánh sáng hồng đột nhiên xuất hiện, một khí tức cực nóng đập vào mặt, một con báo Xích Viêm liền xuất hiện trước mắt mọi người.
“Gào!”
Tiếng gầm mang theo hơi cực nóng vang lên, mang theo áp bách thay cho lời cảnh cáo.
Ma thú trong rừng ma thú này đều là do Phong gia nuôi nhốt, tất nhiên tốn không ít kim tệ, đặc biệt ba con ma thú này đều là ma thú cấp hai, cho nên không phải thời điểm phải ra tay thì tất nhiên dùng cách áp bách uy lực.
Nhưng báo Xích Viêm vừa rống xong, ba con ma thú kia không những không có chút phản ứng nào, mà còn không có chút áp chế huyết mạch nào.
Ngược lại dường như càng thêm táo bạo, công kích giao nhân càng thêm hung hãn.
Chuyện này khiến ánh mắt những cường giả khác hiện lên sự khinh thường.
Từng lão giả mặc trường bào nhìn giống như người tiên phong đạo cốt (1), nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự cao ngạo khinh thường, đột nhiên phá hỏng hình tượng cao nhân mà người khác nhìn thấy.
(1) cốt cách dáng dấp của bậc tiên, phong thái thoát tục.
Một lão đầu tử ở gần chỗ thân cây mà Phong Hề đang ẩn náu, cho nên Phong Hề có thể nhìn rõ được sự khinh thường trong ánh mắt của ông ta.
Không hiểu sao cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Mặc dù nàng không có chút ấn tượng nào với người ngoại công kia, ấn tượng mơ hồ duy nhất chính là lúc nàng ba tuổi, tại cuộc khảo thí nguyên tố chính thức lần thứ nhất có nhìn qua một lần, về sau liền không còn ký ức nào về hắn.
Nhưng dù cho như vậy thì đó cũng là người thân duy nhất mang trong mình nửa dòng máu giống nàng!
Phong Hằng năm mươi mấy tuổi, bề ngoài cũng không khó nhìn, ngược lại từ dấu vết năm tháng để lại còn có thể nhìn ra được hắn lúc trẻ là một mỹ nam.



