Nữ nhân này không phải là con chim đỏ chót hồi nãy đấy chứ?
Thực ra rõ ràng đó chính là nàng.
Chỉ là lần đầu thấy ma thú hóa thành người khiến Phong Hề có chút giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.
Thế nhưng Hỏa hồng Điểu vương kia dường như rất vội vàng, cảm xúc cũng không ổn định.
Hai ba bước đi đến trước mặt Phong Hề, phất tay một cái, một ánh sáng hồng bay về phía quả trứng trên người Phong Hề.
Phong Hề chỉ cảm thấy người mềm như sợi bún, cả người nhanh chóng ngã xuống mặt đất.
Mà quả trứng kia sau khi được ánh sáng hồng phủ lên thì hóa thành một quả trứng gà to gấp đôi quả bóng, bay vào trong ngực Hỏa hồng Điểu vương.
“Đi mau, những người kia đuổi tới.” Một giọng nữ êm tai có phần gấp gáp nói, sau đó vội vã xoay người đi về phía cửa hang.
Những người kia?
Lúc này Phong Hề mới nhớ đến người áo đen nàng gặp ở cửa động.
Bọn họ tới vì con chim đỏ chót này sao?
Nhớ lại công kích của người áo đen ngoài cửa, Phong Hề nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Thân thể vô cùng suy yếu vẫn cố gắng chống đỡ đứng lên, định đi về hướng Hỏa hồng Điểu vương vừa đi, nhưng mới đi được một bước, hai chân như không chống đỡ được cơ thể, lảo đảo muốn ngã xuống.
Đúng lúc này thân thể được ôm vào ngực, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Dựa vào ta, ta mang ngươi đi.”
Phong Hề lập tức cảm nhận được trên người mình có thêm một chiếc áo choàng, dạ tinh bào nhanh chóng khoác lên người hai người.
Hơi quay đầu nhìn Kim Ca Diệp bên cạnh, sắc mặt hắn lúc này cũng trắng bệch, có thể thấy rằng tình trạng của hắn cũng không tốt hơn nàng là bao.
Nhưng nàng vẫn cảm giác được hắn ôm chặt lấy eo nàng, chống đỡ cơ thể mềm oặt không còn sức lực của nàng.
Phong Hề nhíu mày, nàng không nói gì, lập tức dựa hẳn vào người hắn, để mặc hắn đỡ lấy nàng.
“Đi.”
Mấy người cứ như vậy nhanh chóng đi về phía một hang động đen rời đi.
Khi bọn họ vào hang động kia không lâu, ở sáu cửa động khác đột nhiên xuất hiện một nhóm người áo đen.
Từng người đều tản ra một khí tức âm u đáng sợ, da trắng như tuyết, ngũ quan cực hoàn mỹ, nhưng đôi mắt đen đến quỷ dị.
Vừa vào động sâu nhưng không thấy được mục tiêu, người áo đen dẫn đầu phất ống tay áo một cái, một màn sương đen nhanh chóng hướng về phía động sâu kia thăm dò.
Dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó, không lâu sau giọng nói âm trầm của người áo đen kia vang lên: “Đuổi theo, chủ thượng hạ lệnh, lần này không được để đào thoát, nếu không các ngươi sẽ nhận trừng phạt.”
“Rõ!”
Tiếng trả lời vừa vang lên, từng thân ảnh y phục đen nhanh chóng bay lên đi về phía hang động hẻo lánh kia.
Người áo đen dẫn đầu không có hành động gì, đôi mắt đen nhìn chằm chằm hang động kia, một tia u quang âm trầm hiện lên.
Một lúc lâu sau, hắn ta vẫy vẫy tay với hai người áo đen sau lưng mình.
“Tả hộ pháp!”
Hai người áo đen cung kính gọi một tiếng, vẻ mặt dưới hắc bào cũng không thay đổi.
Từ giọng nói âm trầm của bọn họ thì có thể thấy bọn họ đối với người gọi là Tả hộ pháp này cực kỳ cung kính sợ hãi.
Mặc dù trong động nhỏ hẹp, bên trong càng nhiều các hang nhỏ hơn nhưng có Hỏa hồng Điểu vương dẫn đường, bọn họ đi cũng gọi là thuận lợi.



