(*) điều khiển con thú
“Điểu vương tức giận như vậy làm gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi, sao không xem như đây là tiểu vương tử đi lịch luyện đi, đây cũng sẽ là một cơ hội hiếm có của tiểu vương tử.”
Giọng nói mơ hồ này khiến Hỏa hồng Điểu vương đang tức giận dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Khi thấy hai thân ảnh trong không trung, đôi mắt đỏ đang phẫn nộ dường như hiện lên sự kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh một giọng nữ giận dữ truyền lại: “Lịch luyện? Cơ hội? Vương nhi của ta bị một nhân loại thấp kém khế ước, đây mà là một cơ hội lịch luyện sao?”
Kim Ca Diệp nhìn Lục Doanh một cái, hai thân ảnh đang lơ lửng trên không trung hạ xuống chỗ Phong Hề.
Lúc này Hỏa hồng Điểu vương cũng yên tĩnh lại, lúc hai thân ảnh kia hạ xuống, thân thể to lớn cũng lùi ra một chút.
“Vì sao Điểu vương không nghĩ nếu quả thật đây chỉ là một nhân loại nho nhỏ thì sao có thể khế ước được Điểu vương đời tiếp theo chứ? Tin ta, nàng sau này nhất định sẽ bộc lộ tài năng, để tiểu vương tử đi theo nàng sẽ không hạ thấp Phi Cầm tộc của các ngươi.”
“Dựa vào nhân loại cấp ba nho nhỏ như nàng sao?”
Đôi mắt đỏ của Hỏa hồng Điểu vương hiện lên sự hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía quả trứng ở trên người Phong Hề.
Mà lúc này ánh mắt Phong Hề cũng sớm hiện lên sự nghi ngờ.
Lạnh nhạt nhìn về phía hai người đột nhiên từ không trung hạ xuống, ánh mắt đảo qua sắc mặt tái nhợt của Kim Ca Diệp, sau đó nhìn về phía Lục Doanh.
Người kia là ai?
Nhìn thì có vẻ không phải đột nhiên xuất hiện, hình như đi theo Kim Ca Diệp.
Nói cách khác, người này vẫn luôn đi theo sao?
Vậy mà nàng lại không hề phát hiện được, có thể thấy thực lực của người này tuyệt đối không đơn giản.
Mà hiện tại bọn họ lại có thể khiến con chim đỏ kia bình tĩnh lại, rốt cuộc bọn họ là ai?
Bây giờ bọn họ đang “mặt mày đưa tình” với con chim đỏ chót kia sao?
Chẳng lẽ bọn họ sẽ ngự thú?
Mấy người Kim Ca Diệp tất nhiên không biết suy nghĩ của Phong Hề.
Hỏa hồng Điểu vương liên tục nhìn Phong Hề, dường như không phát biệt nàng có chỗ nào đặc biệt, cũng không nhìn ra chỗ nào xuất sắc.
Nhưng tình huống này nàng cũng không thể khống chế được, khế ước đã được tao, nàng căn bản là không giải trừ được.
Nếu tổn thương nhân loại kia thì hài nhi của nàng cũng sẽ bị tổn thương, trước mắt cũng chỉ có thể tin tưởng hắn.
Thế nhưng nếu như cứ đơn giản để cho hài nhi nàng phải uất ức dính với nhân loại hèn mọn này, thật sự là…
Ngay lúc Hỏa hồng Điểu vương đang do dự, đột nhiên cảm nhận được gì đó, một tia hoảng sợ hiện lên trong đáy mắt, thân thể đang yên tĩnh đột nhiên có chút nóng nảy.
“Sao vậy?”
Cảm giác được nàng đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, Kim Ca Diệp nhíu mày hỏi.
Nhưng đúng lúc này một ánh sáng hồng xuất hiện.
Phong Hề chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện tia sáng chói mắt, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trước mắt thì đã cảm nhận được nhiệt độ nóng, sau đó ánh sáng đó nhanh chóng biến mất.
Nhìn kỹ lại, trong mắt lập tức xuất hiện sự kinh ngạc.
Chỉ thấy đứng cách nàng mấy bước là một nữ tử mỹ lệ mặc y phục chói mắt, da trắng như tuyết, đôi mắt màu đỏ, mái tóc đỏ cuộn lại thành hình chim, cực kỳ mỹ lệ.
Nhưng sắc mặt lại tái nhợt, nếu nhìn kỹ giữa hai đầu lông mày thì có thể nhận ra được sự nóng nảy vội vàng.



