Khi thấy chiếc nhẫn trên tay Phong Khuynh Tâm, không hiểu sao Phong Hề lại cười một tiếng, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
Nhưng nụ cười của nàng trong mắt Phong Khuynh Tâm giống như một loại trào phúng, một nụ cười khoe khoang.
Trong nháy mắt, trong lòng Phong Khuynh Tâm nổi lên một ngọn lửa giận dữ cực kỳ lớn, đôi mắt đẹp hiện lên sự lạnh lẽo ngoan độc.
Hôm nay nhất định phải cho phế vật này sống không bằng chết.
Suy nghĩ vừa động, muốn triệu hồi hỏa lang của mình ra.
Nhưng một giây sau nàng ta nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên khô khan.
Đáng chết!
Trong lòng triệu hoán một lần nữa nhưng vẫn như cũ, không có động tĩnh gì.
Sao có thể thế dược?
Nàng ta và hỏa lang dường như bị mạnh mẽ cắt đứt liên hệ ở trong bảo tháp, mặc kệ nàng ta có gọi thế nào trong lòng cũng không có động tĩnh gì.
Trước kia khi tiến vào bảo tháp cũng đều theo chỉ thị ngồi xuống vị trí của mình, tiếp nhận khảo thí.
Chưa bao giờ đánh nhau như thế này nên tất nhiên không rõ tình huống bên trong bảo tháp.
Nhưng Phong Hề vừa vào đã phát hiện ra điều này.
Không có sự tham gia của ma thú thì những tiểu thư bình thường vênh váo đắc ý này chẳng là gì cả.
Vừa rồi đã là một minh chứng rõ ràng nhất, năng lực phản ứng của những người này yếu đến mức có thể so với một phế vật rồi!
Nhưng việc này không sao cả! Đây đúng là một thời điểm tốt để giải quyết.
Chỉ thấy thân ảnh trước mắt mọi người vừa thấy đã biến mất, nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng.
Đến lúc đám người này kịp phản ứng.
Phong Khuynh Tâm đã bị đẩy lên vách tường sau lưng, mà trên cần cổ mềm mại của nàng ta đã xuất hiện một bàn tay xinh xắn nhỏ nhắn, lúc này đang không chút lưu tình mà bóp chặt.
“Hít…”
“Khuynh, Khuynh Tâm tỷ, nhanh triệu hóa hỏa lang đi…”
“Nhanh đi…”
Những tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Trong tình thế cấp bách này, có người cũng muốn triệu hoán ma thú nhưng nhanh chóng phát hiện chuyện gì xảy ra.
“Không, không thể triệu hoán…”
“Chuyện này…”
Nhìn tình huống của Phong Khuynh Tâm, trên mặt người nọ tràn đầy hoảng sợ, vội vàng lùi về sau mấy bước, không có ai dám tiến lên trước.
“Ngươi, hèn hạ…” Đôi mắt Phong Khuynh Tâm cực âm trầm, hai tay âm thầm điều động sức mạnh chi phối nguyên tố.
Nhưng chỉ trong chớp mắt.
Một luồng khí lạnh lùng mạnh mẽ xuất hiện.
Giọng nói lạnh lùng mang theo sự lạnh lùng như sương tháng chạp vang lên: “Hèn hạ? Hừ, chuyện này cũng không bằng ngươi được, xem thử một chút, ta vặn cổ ngươi nhanh hơn hay động tác của ngươi nhanh hơn.
Đôi mắt lạnh lùng của Phong Hề nheo lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Phong Khuynh Tâm, lực đạo trong tay cũng tăng lên.
“A…”
Lực đạo không ngừng tăng khiến Phong Khuynh Tâm đau đớn, hô hấp ngày càng khó khăn.
Lúc nhìn thẳng vào ánh mắt phệ nhân lạnh lẽo kia, trong lòng Phong Khuynh Tâm chấn động.
Dường như lúc này nàng ta có cảm giác người trước mắt đã không phải là phế vật mặc nàng ta đùa bỡn trêu đùa ngày trước.
Mối đe dọa chưa từng có không ngừng tiến công.
Nhưng lúc này trong lòng lại dâng lên hận ý hung tàn, đan xen là sự lo lắng.
Không!
Phế vật chính là phế vật, nàng có thể trở thành triệu hoán sư thì sao chứ, so với Phong Khuynh Tâm nàng vẫn không khác phế vật là bao.
“Buông tay! Có bản lĩnh thì đừng làm mấy chuyện đánh lén hèn hạ này, công bằng quyết đấu.”
Phong Khuynh Tâm cũng không kích động mà điều động sức mạnh chi phối nguyên tố, mặc dù lực đạo trên cổ không ngừng tăng lên nhưng nàng ta vẫn cắn răng nói những lời này.



