Tiếng kinh hô kia vừa vang lên, dường như tất cả mọi người đều cùng một lúc nhìn về hướng đó.
Rất nhanh một trận cảm thán vang lên, ánh mắt mọi người đều hiện lên sự kinh ngạc, có chút ngu ngơ, chấn động và hâm mộ.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói mặt xuất hiện một con tuấn mã trắng như tuyết, đang bay trên không trung về phía này, bờm ngựa đuôi ngựa phấp phới trong không trung, kỳ lạ hơn nữa tuấn mã kia còn có một đôi cánh chim màu trắng, đó là một bức tranh kỳ lạ kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
Mà thiếu niên tuấn dật một thân y phục trắng kia đang ưu nhã ngồi trên lưng ngựa, tình cảnh kia khiến các nữ hài nháy mắt bị mê hoặc đến tim đập loạn, liên tục kinh hô.
“A! Đúng là Tam hoàng tử!”
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mau nhìn hộ ta xem tóc ta có loạn hay không!”
“Tam hoàng tử…”
“…”
Ngay cả Phong Khuynh Tâm cũng không giữ nổi bình tĩnh, thấy Thời Tấn Dương cưỡi tuấn mã đến thì mặt ửng đỏ, nhịp tim tăng nhanh.
Nếu không phải vì muốn duy trì hình tượng ưu nhã của mình, có lẽ nàng ta cũng không nhịn được mà ngây người kinh hô giống những nữ hài sau lưng.
“Đó là Vũ Dực Mã Vương sao?”
“Vũ Dực Mã Vương, vương giả của loài ngựa, cực phẩm phong hệ, đúng là không giống bình thường.”
“Đương nhiên rồi, Tam hoàng tử là hoàng tử có năng lực nhất Thời Hoán quốc, tuổi còn nhỏ đã đến nhất giai đỉnh phong.”
“Đúng vậy…”
“…”
Những nam hài đang đi về phía bảo tháp cũng không nhịn được mà dừng bước, nhìn về phía Vũ Dực Mã Vương đang bay đến trên không trung.
Trong mắt là sự hâm mộ không thôi.
Ngựa tốt!
Nhưng quái dị hơn có lẽ chính là tiểu nữ hài xinh đẹp đứng giữa những nữ hài hoa si kia.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt nàng không chút thay đổi, cũng chỉ nhìn lướt qua liền thu ánh mắt về, khóe miệng khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng khinh thường.
Nhưng chuyện này cũng khiến nàng nhớ đến thiếu niên hôm qua không cẩn thận đụng phải.
Hóa ra hắn chính là Tam hoàng tử kia?
Hừ!
Trái đất tròn quá!
Nhưng lúc này không còn ai chú ý đến nàng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thời Tấn Dương.
Thân ảnh thon dài màu trắng nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, ưu nhã đi đến chỗ ngồi hoa lệ đã chuẩn bị sẵn cho hắn.
Bạch mã trắng kiêu ngạo ngẩng đầu, duyên dáng hất bờm, kết hợp với giai điệu hùng vĩ, sau đó cao ngạo tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người.
Thời Tấn Dương cũng không có ý định thu nó vào trong nhẫn khế ước.
“Phong gia chủ đúng là sốt ruột, không đợi bản hoàng tử đến đã bắt đầu, xem ra danh hiệu của đệ nhất thế gia của Phong gia đúng là rất lợi hại.”
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại có thể người khác thầm nhận ra sự tức giận trong lời nói.
Hôm qua lúc Tiêu Hổ trở về báo lại, Thời Tấn Dương cực kỳ tức giận.
Đúng là một lão thất phu không phân biệt được tốt xấu, dám hủy hôn với hắn?
Ở Thời Hoán quốc này chưa có ai dám đối nghịch với hắn như vậy.
Hôm nay hắn cố ý đến chậm chính là muốn áp chế lão thất phu này.
Thời Tấn Dương nói xong khiến không ít người nhìn Phong Hằng bằng ánh mắt xem kịch.
Đặc biệt là những người nhà họ Phong cực kỳ bất mãn với Phong Hằng, trong lòng bọn họ rất vui vẻ.
Phong Hằng đứng lên, xoay người chắp tay với Thời Tấn Dương, vẻ mặt vẫn cực kỳ nghiêm túc: “Tam hoàng tử bận rộn, Phong gia chúng ta tất nhiên không dám quấy rầy, hôm nay là lúc mặt trời lên cao nhất, thời gian khảo thí bảo tháp cũng sắp đi qua, mong Tam hoàng tử không để ý.”



