Thực ra dù Phong Hằng là gia chủ cũng nhất định phải tuân theo ý kiến của người trong gia tộc, đây chính là quy củ của Phong gia, gia chủ cũng chỉ là một con rối mà thôi, bên ngoài hào quang lấp lánh, nhưng thực tế cũng bị hạn chế rất nhiều điều.
Cuộc tỷ thí tranh đoạt gia chủ mười năm một lần cũng sắp đến.
Những năm này, mặc dù Phong Hằng tuân theo nguyên tắc nhưng riêng việc đối xử với phế vật kia đã khiến phần lớn người không hài lòng.
Mà Phong Tinh lại ở phía sau lôi kéo được không ít người, đến lúc tranh đoạt vị trí gia chủ, không cần phải nói cũng biết hoa rơi vào nhà nào.
Cho nên lúc này, mặc dù những người này bên ngoài cung kính nhưng trong lòng cũng không đồng ý.
Đặc biệt là khi Tử Hạ Hồng xuất hiện bảo vệ nữ hài xinh đẹp kia, cùng với việc Phong Hằng không nghe theo ý kiến của bọn họ mà nhất quyết bắt đầu, nháy mắt đã gây nên xao động.
Lúc này Phong Hằng vẫn nghiêm túc như cũ, không vì những người đó mà có chút xao động nào.
Cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, sau đó đứng lên.
“Khảo thí bảo tháp bắt đầu, mở cửa tháp!”
Giọng nói uy nghiêm rơi xuống, mười hộ vệ đang đứng ở cửa bảo tháp nghe được mệnh lệnh liền lập tức sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố hướng về phía đỉnh bảo tháp kia.
Khi sức mạnh chi phối nguyên tố rót vào.
Tiếng ma sát nặng nề của cửa đá với mặt đất vang lên, dù có cách một đoạn xa cũng có thể nghe được.
Có thể thấy được cửa đá kia nặng bao nhiêu.
Nhưng không ai chú ý đến điều đó, vì lúc này tất cả mọi người ở Phong gia dường như đều rơi vào trạng thái phẫn nộ.
Những người đó tức giận muốn lên tiếng, Phong Tinh lại ra mặt ngăn cản.
“Gia chủ đã hạ lệnh bắt đầu, các vị chớ vội lên tiếng, ta tin gia chủ sẽ cho chúng ta một câu trả lời hài lòng về chuyện này, trước tiên mọi người an tâm, khảo thí của bọn nhỏ đã bắt đầu, chúng ta nên xem xem năm nay bọn nhỏ tiến bộ như thế nào đi!”
Cuối cùng dưới sự hòa giải của Phong Tinh, bầu không khí vốn đang căng thẳng hòa hoãn không ít, nhưng từng người một lại càng bất mãn hơn với Phong Hằng.
Thực ra ban nãy Tử Hạ Hồng không xuất thủ thì Phong Hề cũng sẽ làm.
Sau đó Phong Hề thoải mái đi đến chỗ những nữ hài trang điểm lộng lẫy kia, tùy ý đứng một bên, sau khi nàng đến những nữ hài tử kia đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ chán ghét.
Giống như đang nhìn một con rệp hôi thối vậy, nếu như không phải cố kỵ gia chủ, có lẽ bọn họ sẽ lao đến hung hăng giẫm chết nàng.
Thấy vậy, Phong Hề chỉ lạnh lẽo cười trong lòng, vẻ mặt cũng không thay đổi quá nhiều.
Nhưng lời Phong Hằng nói lại khiến những hoa si này mất bình tĩnh.
“Chuyện gì vậy? Tam hoàng tử còn chưa đến đây, sao lại bắt đầu rồi!”
“Đúng vậy, sao lại như thế được, Tam hoàng tử còn chưa đến đã bắt đầu.”
“…”
Phong Khuynh Tâm đứng đầu cũng nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn về chỗ ngồi trống rỗng của Tam hoàng tử, người cũng chưa đến.
Chuyện gì vậy?
Nhưng lúc này cửa bảo tháp hoàn toàn mở rộng.
Tử Hạ Hồng vững vàng đứng trước cửa bảo tháp, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Khảo thí bắt đầu, từng người từ bên phải đi vào!”
Cũng may bên phải là nam hài.
Nhưng những nữ hài tử này vẫn rất khẩn trương nhìn về phía vị trí của Tam hoàng tử.
Cũng chính vào lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên: “A… Là Tam hoàng tử…”



