Nói xong Phong Hằng cũng không chú ý nhiều đến Thời Tấn Dương, hắn xoay người phất tay áo, một luồng khí tức cực nóng hướng về phía những thiếu niên đang ồn ào kia.
“Từng người một nghiêm túc lại cho ta, nhanh chóng tiến vào , từng người một dựa theo cấp bậc của mình đi vào, dựa vào cấp bậc mà đến vị trí của mình, người nào còn dám lề mề, lập tức loại bỏ khỏi gia phả.”
Giọng nói uy nghiêm cùng với khí tức nóng rực kia đập vào mặt khiến âm thanh ồn ào dừng lại, từng người một chấn kinh.
Xóa khỏi gia phả?
Chuyện này…
Những người nhà họ Phong vẫn chờ để chế giễu lập tức biến sắc.
Nhưng cũng nhớ đến quy tắc nghiêm khắc của khảo thí bảo tháp, trong độ tuổi phù hợp nhưng không tham gia khảo thí bảo tháp sẽ bị xóa khỏi gia phả.
Đây là truyền thống của gia tộc, nhưng dần dà không còn nhiều người chú ý đến chuyện này.
Vì chuyện này cũng không biết đã bị phế vật Phong gia kia phá mất bao nhiêu lần, đây cũng là điều khiến nhiều người nhà họ Phong bất mãn với Phong Hằng.
Bây giờ hắn lại nói ra những lời này, lập tức khiến không ít người hiện lên suy nghĩ.
Phế vật kia hôm nay cũng không đến, sau khi khảo thí bảo tháp kết thúc, ở đây lại có nhiều người như vậy, đến lúc đó, hừ…
Lời Phong Hằng vừa dứt, những thiếu nữ vẫn còn đang hoa si kia cũng không dám lỗ mãng, vội vàng đi về phía bảo tháp.
Phong Hề chậm rãi đi theo sau, lúc đi đến bảo tháp kia thì hơi ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa bảo tháp đang mở, ánh mắt quan sát một chút, cảm thấy tháp này rất giống Lôi Phong tháp giam giữ Bạch nương tử trong phim truyền hình.
Nhưng đây không phải trọng điểm, mà khi bảo tháp mở cửa, tháp đá trong ý thức nàng đột nhiên rung chuyển.
Dung nhập bảo tháp những ngày gần đây cũng chưa có cảm giác này bao giờ.
Đúng là có chút kỳ quái!
Có lẽ do những lời kia của Phong Hằng mà những người ở phía trước hết sức nhanh nhẹn tiến vào bảo tháp, rất nhanh đã đến lượt Phong Hề.
Nhưng đột nhiên Phong Hề lại dừng bước.
Nhìn những viên đá thủy tinh màu sắc không giống nhau đặt ở cổng, nàng nhíu mày.
Chọn viên nào được đây?
Nhưng chuyện này lại khiến Tử Hạ Hồng đứng bên cạnh nghĩ nàng buồn rầu vì không có sức mạnh chi phối nguyên tố.
Ánh mắt hiện lên một tia sáng, vừa định âm thầm ra tay thì thấy Phong Hề đi về phía đá màu đỏ.
Phong Hề cũng không biết là đúng hay sai, dù sao cũng giống như lần rót vào viên đá ở khảo thí võ sĩ, nàng điều động nguyên tố hỏa rót vào viên đá màu đỏ.
“Leng keng!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, sao đó một ánh sáng màu đỏ cực kỳ chói mắt xuất hiện.
Tình huống chưa bao giờ xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt hướng về phía phát ra ánh sáng màu đỏ, lúc thấy thân thể gầy yếu của Phong Hề, những ánh mắt nhìn nàng hiện lên sự khác thường.
Vậy, vậy đây không phải là tiểu nữ hài Phong Hằng cố ý sắp xếp sao?
Chuyện gì vậy?
Sắc mặt Thời Tấn Dương trầm xuống, lão thất phu này không hề nể mặt khiến trong lòng hắn tức giận.
Hai tay nắm chặt, ánh mắt lạnh xuống, nếu không phải phụ hoàng liên tục dặn dò hắn không được trở mặt với Phong gia thì hắn đã không nhịn từ lâu rồi.
Cũng chỉ là một Phong gia mà thôi, gia chủ cũng mới chỉ là triệu hoán sư tứ giai cũng dám không biết phân biệt tốt xấu như vậy, đúng là đáng giận!
Nghe được âm thanh kia và ánh sáng chói mắt khiến Thời Tấn Dương đang nén giận chú ý, vừa quay đầu đã thấy ánh sáng đỏ mới xuất hiện kia.



