Cơ hội? Hừ, Tam hoàng tử sẽ để ý đến các nàng sao?
Những người này đúng là mơ hơi xa rồi.
Phong Khuynh Tâm sớm đã hoàn toàn chắc chắn, lòng tràn đầy tự tin, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự cao ngạo lịch sự tao nhã.
Quả thực trong mười tiểu cô nương trang điểm lộng lẫy này, Phong Khuynh Tâm nổi bật nhất, mà những người kia dường như chỉ là lá xanh đến tô điểm thêm đóa hoa mẫu đơn cao nhã mỹ lệ là nàng ta mà thôi.
Cho nên từ lúc bắt đầu Phong Khuynh Tâm đã không có ý định tham gia hàng ngũ của những người này, mà đứng ở chỗ cao nhất, tao nhã đối mặt với người của những gia tộc kia và những khách nhân đến quan sát.
Dù cho nghe được những người kia đang ghen ghét thảo luận nàng ta cũng không có ý định quay lại nhìn, vì như thế chỉ hạ thấp thân phận của nàng ta xuống.
Hộ vệ đuổi tới, lúc đầu Phong Hề cũng không có ý định để ý nhưng mắt lại nhìn sang bên khác, sau đó thấy nàng đi về phía Phong Hằng, sau lưng hắn còn có Tử Hạ Hồng.
“Tiểu cô nương, nếu như ngươi còn không rời đi thì đừng trách ta không khách khí!” Hộ vệ dường như cũng cảm thấy chuyện này khiến gia chủ chú ý, lập tức nổi giận ngăn trước mặt nàng.
Lúc này Phong Hề dừng bước, ngẩng đầu lên lườm hộ vệ kia, thản nhiên nói: “Tránh ra!”
Lúc đầu hộ vệ này còn lo sẽ đắc tội với gia tộc nào đó nên vẫn nhịn.
Nhưng tiểu nha đầu này, dưới tình huống này lại không hề cho hắn ta mặt mũi.
Trong lòng hắn ta tức đến điên rồi, khuôn mặt thô kệch tràn đầy tức giận, bàn tay thô to muốn túm lấy Phong Hề.
Nhưng tay hắn ta còn chưa chạm được vào Phong Hề đã cảm thấy đau đớn, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai cho phép ngươi động thủ? Cút!”
Hộ vệ quay lại nhìn người lên tiếng, sắc mặt thay đổi, sau đó vội vàng cung kính lùi xuống.
Tử Hạ Hồng đột nhiên xuất hiện khiến những nữ hài vẫn luôn chú ý đến bên này kinh ngạc, sau đó cảm thấy phẫn nộ bất mãn, ánh mắt cũng xuất hiện ghen ghét hận ý không thể nào che giấu.
Khó trách kiêu căng không để ý đến sự ngăn cản của hộ vệ mà xông vào, hóa ra có Tử hộ vệ làm chỗ dựa.
Có thể dựa vào Tử hộ vệ cũng tương đương với việc có được sự công nhận của gia chủ.
Đáng ghét!
Cả đời Phong Hằng chỉ có một người con, cũng không có dòng dõi khác, dù Phong Hề là phế vật nhưng cũng là tôn nữ duy nhất của Phong Hằng.
Hôn ước của Phong Hề và Tam hoàng tử cũng một phần có công của Phong Hằng.
Nhưng lúc này Tam hoàng tử đã giải trừ hôn ước với phế vật kia, chắc chắn Phong Hằng không cam tâm nên mới vào thời điểm mấu chốt này chuẩn bị một tiểu cô nương xinh đẹp, muốn tranh thủ lúc này thu hút sự chú ý của Tam hoàng tử.
Tính toán cũng thật sâu!
Đáng ghét đến cực điểm!
Đó không chỉ là suy nghĩ của những nữ hài kia mà còn là suy nghĩ của toàn bộ những người còn lại, dù là Phong gia hay người đến quan sát cũng có chung suy nghĩ này.
Người nhà họ Phong cũng không quan tâm đến những khách nhân kia, không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Đây là chuyện gì? Gia chủ, tiểu cô nương kia là ai?”
“Đúng vậy, sao lại đột nhiên có người đi vào như vậy chứ, đây chính là khảo thí của gia tộc, không phải nơi người ngoài có thể tham gia được.”
“Gia chủ, chuyện này ngài phải cho chúng ta một lời giải thích, không phải, ta muốn mời trưởng lão ra phân xử thử.”
“…”
Lúc Phong Tinh nhìn thấy Phong Hề, đáy mắt hắn hiện lên tia âm trầm, nhưng lúc này tâm trạng hắn lại có chút vui vẻ.
Vì cứ như vậy đối với hắn sẽ càng có lợi hơn.



