Hôm nay Phong gia, lúc đầu vì tiếp đón Tam hoàng tử mà loay hoay từ trên xuống dưới, không ngờ từng thế gia triệu hoán sư trong hoàng thành lại đến bái phỏng vào lúc này.
Thuận tiện đến xem khảo thí bảo tháp của Phong gia, lại khiến Phong gia một trận bận rộn.
Mà tin đồn ở bên ngoài, người nhà họ Phong tất nhiên đã biết, nhưng chuyện này cũng không khiến bầu không khí ở Phong gia trở nên khó xử, thậm chí phần lớn trong lòng người ở đây đều cảm thấy sảng khoái.
Như vậy thì phế vật kia có thể nói là hoàn toàn trở thành phế thật rồi, hơn nữa muốn loại bỏ phế vật kia ra khỏi Phong gia cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt một số người có tâm càng trắng trợn mà đàm luận chuyện này trong phủ.
Giống như hiện tại, trên đường nhỏ qua hồ sen chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Tam hoàng tử cũng coi như phát uy, phế vật kia đúng là khiến người khác buồn nôn mà, bỏ đi là tốt nhất!”
“Nhưng chuyện Tam hoàng tử đưa hưu thư đến giải trừ hôn ước thật khiến người khác hài lòng hả dạ.”
“Ta nghe nói, từ hai năm trước, khi Tam hoàng tử nhìn thấy phế vật kia đã muốn giải trừ hôn ước, nếu không phải nể mặt Phong gia ta thì sớm bỏ phế vật kia rồi.”
“Đúng vậy, hiện tại tất cả người trong hoàng thành đã biết, phế vật kia trở thành trò cười cũng khiến Phong gia chúng ta hổ thẹn, đúng là để người khác vừa buồn nôn vừa ghê tởm.”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay gia chủ còn chống lại mệnh lệnh của Tam hoàng tử, không để cho nàng ta tham gia, hừ, gia chủ cũng thật là, chẳng qua chỉ là một phế vật, việc gì phải coi như bảo bối vậy chứ! Đáng ghét!”
“Nếu không sau khi kết thúc chúng ta đi sỉ nhục phế vật kia một trận, dù sao ta đã nghe qua, sau khi khảo thí kết thúc, gia tộc đã quyết định loại phế vật kia ra khỏi gia tộc, Phong gia chúng ta không nuôi phế vật.”
“Thật sao? Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta đi tìm phế vật kia để trút giận, nếu như Tam hoàng tử bỏ nàng sớm hơn một năm thì lần tuyển phi này chúng ta cũng có cơ hội tham gia khảo thí tuyển phi, đây đều là lỗi của phế vật kia.”
“Đúng!”
“Hừ! Đi…”
Hóa ra bốn nữ hài tử đang nói chuyện này đã mười sáu tuổi, qua tuổi được tham gia khảo thí bảo tháp.
Cho nên đối với những người được tham gia tuyển phi kia cực kỳ ghen tị! Mà đối tượng có thể phát tiết chính là phế vật mặc người khi dễ ka.
Người của hoàng thành đều biết hết rồi?
Phong Hề đứng ở đường nhỏ nghe vậy, ánh mắt hiện lên sự tàn khốc.
Nghe được các nàng muốn tới để sỉ nhục nàng, đột nhiên Phong Hề cười lạnh trong lòng.
Xem ra những người này thực sự chọn quả hồng mềm để bóp.
Chỉ đáng tiếc…
Bốn nữ hài đang chuẩn bị quay người đến tiểu viện vắng vẻ của Phong Hề thì thấy một thân ảnh nhỏ gầy phía sau.
“Ngươi là ai? Sao có thể đứng sau lưng nghe lén người khác nói chuyện vậy chứ, thật không có lễ phép.” Một nữ hài nhìn Phong Hề, không kiên nhẫn quát.
Ba người khác thấy cũng không kiên nhẫn nhìn nàng, tưởng rằng đây là người những gia tộc đến bái phỏng kia mang đến.
Nhưng dù thế thì sao, theo các nàng, Phong gia mới là thế gia triệu hoán sư đứng đầu hoàng thành, dù là người gia tộc khác mang tới cũng không cần cho sắc mặt tốt.
Nghe vậy, ánh mắt Phong Hề tối lại, hơi nhíu mày, xem ra những người này đúng là không nhìn ra nàng chính là “phế vật” trong miệng bọn họ.
Dung nhan này đúng là thay đổi triệt để, nhưng đây không phải trọng điểm nha, trọng điểm là…
“Bốp bốp bốp bốp…”



