Có sinh mệnh!
Dường như dao động mơ hồ trong không khí kia chính là sinh mệnh đang đập một cách tuần tự.
Nhưng chỉ có sự dao động đó cũng khiến cho Phong Hề có cảm giác rất kỳ lạ, điều này lập tức khơi lên lòng hiếu kỳ của nàng, khiến nàng có xúc động muốn mở ra xem.
Nghĩ là làm, đây mới là tác phong của Phong Hề.
Phong Hề đưa tay ra, cũng lười tháo, trực tiếp xé lớp vải bao bên ngoài.
Bên trong là một thứ làm bằng sắt hình bầu dục rất lớn, Phong Hề đánh giá một lúc, nàng cảm thấy bên trong này còn thứ gì đó.
Đúng lúc này nàng thấy một chỗ dường như là nơi mở.
Đưa tay mở chốt sắt, lập tức có mùi trứng rán bay ra, sau đó một luồng khí tức nửa nóng nửa lạnh phả vào mặt, Phong Hề đưa mắt nhìn kỹ, đột nhiên nhíu mày.
Chỉ thấy bên trong lớp sắt khảm hai dòng thủy ngân, một nóng một lạnh, mà ở giữa là một quả trứng nửa trắng nửa đỏ.
Sau khi nàng mở lớp sắt kia ra, sức sống kia xuất hiện rõ hơn trong không khí rất nhiều.
Máu trong cơ thể chuyển động nhanh chóng, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác khó tả.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Cũng đúng lúc này, quả trứng lớn vốn đang nằm yên trong hai dòng thủy ngân nóng lạnh kia đột nhiên nhúc nhích, dường như muốn thoát khỏi dòng nước đang bao lấy nó, nhưng nó mới khẽ động thì hai luồng khí tức cực nóng cực lạnh đã bám chặt vào quả trứng lớn đó.
Mùi trứng rán chính là phát ra từ thứ chất lỏng màu đỏ bên trong đó.
“Đáng chết!” Phong Hề không nhịn được mà mắng một câu.
Suy nghĩ vừa động, găng tay tơ bạc đã đeo vào tay nàng, nàng không chút suy nghĩ, đưa tay về bên trong lớp sắt kia.
Không ngờ vừa mới chạm vào, hai dòng thủy ngân kia đã chuyển lên tay nàng, rất nhanh đã lan lên người nàng khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Không ngờ đeo găng tay tơ bạc cũng bị, nhưng Phong Hề không hề do dự, nàng nhanh chóng lấy quả trứng to trong dòng thủy ngân ra.
Lúc này ở phòng bên cạnh.
Đôi mắt xanh vẫn luôn nhắm lại dưỡng thần đột nhiên mở ra, ánh mắt lam thâm thúy hiện lên sự kinh ngạc.
Lập tức phất tay, hắc quang nhanh chóng xuất hiện vây kín căn phòng.
Lúc nãy trong không khí đột nhiên xuất hiện dao động, dưới hắc quang đã nháy mắt bị áp chế, sắc trời tối cũng trở thành nơi che giấu tốt nhất.
“Lục Doanh!” Giọng nói đáng yêu bị ép xuống cực thấp.
Một tia sáng xanh xuất hiện, thân ảnh cao lớn đứng cạnh giường, giọng nói chứa sự lo lắng: “Thiếu chủ, thân thể ngài còn chưa tốt, sao lại vận dụng công lực, chuyện này đối với ngài…”
Đôi mắt xanh lạnh lùng của Kim Ca Diệp nhìn hắn: “Nếu còn lần sau, không cần đi theo ta nữa!”
“Thiếu chủ, ta…” Nghe vậy Lục Doanh khẽ giật mình, vội vàng nói, nhưng đôi mắt xanh kia đã nhắm lại.
Hóa ra lúc Lục Doanh trở về cũng chỉ nói sơ qua, không nói chuyện Phong Hề giết người cướp đồ.
Không ngờ rằng sự dao động kia lại làm Kim Ca Diệp cảm thấy gì đó!
Lục Doanh vốn không có ấn tượng tốt với Phong Hề, hiện tại trong lòng càng cảm thấy phản cảm với nàng.
Phong Hề tất nhiên không biết khúc nhạc dạo ngắn bên này, lúc này nàng đang cẩn thận ôm quả trứng lớn bên trong lớp sắt kia lên trên giường, nhìn nó kỹ càng từ trên xuống dưới.



