Lôi hệ, trừ hai hệ quang ám ra, lôi hệ là hệ khó nắm giữ nhất trong năm hệ, ở Đông Đại Lục, số người có lôi hệ ít càng thêm ít.
Uy lực của nó khác với bốn hệ còn lại, mạnh mẽ hơn mấy lần!
Mà Pháp lão chính là thuộc lôi hệ!
Nghe tiếng kinh hô không ngừng vang lên của đám người, Phong Hề nhíu mày, có chút trầm tư.
Song hệ?
Song hệ thì sao? Rất kỳ quái sao?
Nàng tám hệ thì nói thế nào bây giờ? Tranh cãi ngất trời?
Nhưng Phong Hề vẫn chưa rõ tình huống của thế giới này lắm, nếu để cho người khác biết nàng là triệu hoán sư tám hệ thì không phải chỉ là tranh cãi ngất trời, mà là chấn động chọc thủng trời.
Tám hệ có nghĩa là thế nào?
Triệu hoán sư vốn dĩ chỉ có bảy hệ, nhưng nàng lại tám hệ, cái gì vậy?
Đơn giản mà nói đó chính là sự tồn tại nghịch thiên.
Tuyệt đối có thể làm cho tất cả mọi người điên cuồng.
Đáng tiếc Phong Hề vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của thế giới này, cho nên đối với tình huống của bản thân mình vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.
Chỉ cảm thấy tên mập kia hai tay hai loại sức mạnh chi phối nguyên tố, giống như đang làm xiếc vậy.
Có chút hài hước.
Dù sao đã biết cái gì gọi là tu luyện võ sĩ, nàng không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.
Đúng lúc Phong Hề đang chuẩn bị rời đi thì giọng nói ngạo mạn khiêu khích của Bàng Hổ vang lên: “Tiểu tử, ta muốn khiêu chiến với ngươi!”
Khiêu chiến?
Hắn vừa dứt lời, tiếng kinh hô không ngừng phát ra từ đám người lại một lần nữa trở nên ồn ào hơn.
Đây có thể nói là chuyện khiến nhiệt huyết người khác sôi trào nhất ngày hôm nay!
Hai thiên tài song tu xuất hiện, trong đó lại còn có một triệu hoán sư song hệ, hiện tại lại còn phát động khiêu chiến, chuyện này khiến tiếng kinh hô của đám người xem náo nhiệt bên dưới vang lên không ngừng!
Nhưng đối với đám người đang nhiệt huyết dâng trào kia, Phong Hề lại không có chút dao động nào.
Đưa mắt nhìn Bàng Hổ, hoàn toàn không khơi gợi chút ý chiến đấu nào của nàng.
Nói thật, không phải là nàng đề cao mình, nhưng đối với tên mập kia, nàng nhìn mãi cũng không ra nửa điểm của hắn đáng để nàng để vào mắt.
Cho nên sau khi liếc hắn một cái, Phong Hề thu tầm mắt lại, ngay cả lời cũng lười nói, liền xoay người hướng về phía không có ai mà rời đi.
Không ngờ hành động này của nàng lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Ở Đông Đại Lục, đối phương khiêu chiến, bình thường sẽ tiếp nhận, trừ khi người bị khiêu chiến, thực lực thấp hơn người khiêu chiến rất nhiều mới cự tuyệt lời khiêu chiến.
Nhưng đây sẽ được coi là hành động nhận thua với đối phương, đối với người Đông Đại Lục mà nói, đây tuyệt đối là hành động khiến mọi người khinh bỉ, sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận được!
Cho nên người bình thường, đối với sự khiêu chiến của người khác, dù biết rõ năng lực của bản thân thấp hơn đối phương cũng sẽ rất ít khi cự tuyệt lời khiêu chiến.
Hành động của Phong Hề khiến Bàng Hổ nhíu mày.
Nhưng rất nhanh, sự đả kích ban nãy đã bành trướng lên trong lòng hắn.
Xem ra tiểu tử kia sợ song hệ của hắn!
“Đồ hèn nhát, ngươi cứ đi như thế sao?”
Dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của mọi người, Bàng Hổ lại khôi phục sự cao ngạo trước đó, trong giọng nói cũng hiện rõ sự ngạo mạn.
Đồ hèn nhát?
Nghe vậy lông mày Phong Hề nhăn lại, nhưng chân cũng không dừng lại.
Bàng Hổ thấy vậy, loại cảm giác nào đó lại bành trướng thêm mấy phần, trên mặt không nhịn được mà nở một nụ cười cuồng ngạo, ánh mắt nhìn bóng lưng Phong Hề hiện lên tia sáng muốn thắng.
“Kẻ hèn nhát ngươi không dám nhận lời khiêu chiến của ta, vậy liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cho ta, nếu không ngươi đừng hòng ra khỏi nơi này.”



