Quỳ xuống đấy cầu xin tha thứ?
Bước chân Phong Hề dừng lại, nàng nhíu mày, mắt hơi híp lại.
Nhưng cũng không xoay người lại.
Nàng có thể đứng lên vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng sát thủ thì tất nhiên không có khả năng người khác tùy tiện khiêu chiến một chút đã mất lý trí.
Nếu như vậy thì nàng đã không sống được đến hai mươi chín năm.
Chỉ là…
Con người là như vậy, biết được đối phương sợ mình thì lòng ác sẽ nổi lên, sau đó không nhịn được mà ức hiếp đối phương để thỏa mãn hư vinh bành trướng trong lòng mình.
Bàng Hổ lúc này chính là như vậy.
Ban nãy hắn thật sự là bị khí thế của Phong Hề dọa sợ, thậm chí còn có cảm giác khiếp đảm.
Nhưng hiện tại, song tu thì sao chứ?
Hai người đồng thời là song tu, hắn lại nhiều hơn Phong Hề một hệ, cấp bậc liền hoàn toàn khác nhau.
Vậy sao hắn lại cần sợ nàng?
Võ sĩ cấp năm?
Hắn là triệu hoán sư song hệ cấp ba, so với nàng không chênh lệch lắm.
Nghĩ vậy, sự cuồng ngạo trong lòng càng thêm ngạo nghễ.
Nhìn bóng lưng nhỏ gầy kia, giọng nói cuồng ngạo của Bàng Hổ lại thêm sự khinh thường: “Nhát như chuột vậy, từ chối khiêu chiến thì quỳ xuống đất cầu xin cho ta…”
“Bốp bốp.”
“Rầm.”
Lời còn chưa nói hết, hai tiếng bạt tai thanh thúy đã vang lên, tiếp theo là tiếng động thân thể ngã xuống mặt đất.
Tất cả đều nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay.
Lúc mọi người kịp phản ứng thì sự kinh ngạc lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt họ!
Chỉ thấy Bàng Hổ vừa nãy còn đang cuồng ngạo nói, cả người đã ngã xuống đất, chật vật ngã đến chỗ Hòa Phong, một đám bụi bay lên không trung.
Sức chiến đấu của võ sĩ cấp năm?
Thực ra trong mắt võ sĩ không tính là quá mức, nhưng tuổi tác của tiểu tử trước mặt cũng khoảng tám chín tuổi là cùng, tám chín tuổi đã là võ sĩ cấp năm?
Vậy đúng là thiên tài.
Thế nhưng Bàng Hổ bị đánh ngã lăn ra đất lại rất không cam lòng!
“Có bản lĩnh thì đừng nhúc nhích, đừng dựa vào năng lực võ sĩ cấp năm của ngươi, ở Đông Đại Lục, chỉ có triệu hoán sư mới có tiếng nói, võ sĩ thì sao, ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo, ta là triệu hoán sư song hệ, ngươi song tu thì sao? Phế vật, dựa vào cái gì mà cũng muốn so với ta?”
Một cái lại một cái, hắn ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có liền bị công kích cho nhếch nhác như vậy.
Người được nâng như trứng từ nhỏ như hắn không chịu được loại sỉ nhục này.
Thoáng chốc không che giấu trong lòng, trực tiếp phẫn nộ gầm lên.
Nhưng câu này của hắn lại khiến tất cả võ sĩ ở đây biến sắc, sự bất mãn hiện lên nơi đáy mắt.
Hóa ra thiếu niên thiên tài này trong lòng vốn khinh thường võ sĩ, ban nãy gây nên cuộc tranh đoạt giữa hai học viện không phải do hắn cố ý đấy chứ?
Ghê tởm!
Sắc mặt Giả Tu chìm xuống trong nháy mắt.
Ngược lại sắc mặt Hòa Phong lại rất tốt, vì thân là triệu hoán sư, hắn cũng cho là như vậy, võ sĩ thì sao chứ, ở Đông Đại Lục này, triệu hoán sư mới là nhân vật chính.
Phong Hề không có tâm trạng để ý đến phản ứng của người khác, cũng không muốn để ý đến.
Nhưng khi nghe được hai chữ “phế vật”, một ngọn lửa nhanh chóng xuất hiện trong lòng nàng.
Trong quá khứ, hai chữ xuất hiện nhiều nhất chính là “phế vật”.
Cũng không biết có phải là tiềm thức của cỗ thân thể này hay không, hay do nguyên nhân khác, nàng chỉ cảm thấy lúc này một ngọn lửa tức giận bùng lên trong ngực.
Phong Hề nhìn Bàng Hổ đang bò dậy từ dưới đất, đáy mắt xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo!
Phế vật?
Hay cho một câu phế vật.
Vậy nàng sẽ cho hắn mở mang kiến thức một chút, cái gì mới gọi là phế vật chân chính.



