Trong ấn tượng của nàng dường như đã từng gặp Tam hoàng tử kia một lần, lớn lên cũng ra dáng con người, nhưng đáng tiếc Phong Hề không có chút cảm giác nào với Tam hoàng tử kia.
Nhưng dù cho nàng không có cảm giác với Tam hoàng tử vô dụng kia thì chắc chắn không đến lượt hắn từ hôn!
Chuyện này đối với Phong Hề mà nói là một sự sỉ nhục!
Thư phòng gia chủ đúng không?
Vậy nàng cũng phải đi nghe một chút tuyển phi một lần nữa như thế nào!
Trong thư phong ở Nam uyển.
Gương mặt già của Phong Hằng trầm xuống, nét mặt uy nghiêm, hắn nhíu mày nhìn Tiêu Hổ ngồi đối diện, giọng nói không khỏi lạnh xuống.
“Hôn ước này là do tiên đế tự mình ban, lão phu không đồng ý với cách làm này của Tam hoàng tử.”
Tiêu Hổ ngồi một bên nghe vậy, bưng tách trà lên, uống một ngụm rồi mới cười gằn.
“Phong gia chủ, ta chỉ phụng mệnh Tam hoàng tử đến truyền lại ý cho ngài, không phải đến để nhận được sự tán thành của ngài. Tam hoàng tử của chúng ta đương nhiên sẽ không vi phạm ý chỉ của tiên đế về hôn ước với Phong gia, chỉ là Tam hoàng tử sẽ một lần nữa xem xét nữ hài tử Phong gia dưới mười lăm tuổi, tuyển phi một lần nữa. Điều này đã đủ để thấy ngài ấy quan tâm đến hôn ước này như thế nào, cho nên Phong gia chủ tốt nhất nên “thông cảm” cho nỗi khổ tâm này của Tam hoàng tử.”
“Đúng rồi, còn có chuyện cần Phong gia chủ ngài đồng ý!”
Lúc này Tiêu Hổ không biết lấy từ đâu ra một phong thư hưu thê và nửa khối ngọc bội trắng muốt đặt lên bàn trà.
“Đây là phong thư hưu thê do chính tay Tam hoàng tử nhà chúng ta viết và tín vật, hi vọng về sau sẽ không còn nghe thấy tin đồn liên quan đến mối quan hệ của Tam hoàng tử chúng ta và phế vật kia nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
“Oành!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, bàn trà bên cạnh Phong Hằng trong nháy mắt đã bị một chưởng làm vỡ nát!
Khí tức cực nóng mạnh mẽ đập vào mặt khiến Tiêu Hổ là võ sĩ tứ giai theo bản năng dùng đấu khí bảo vệ mình mới ngăn cản được nhiệt độ nóng rực kia.
Nhìn về phía Phong Hằng đã hoàn toàn đen mặt, khí thế của Tiêu Hổ yếu hơn mấy phần khiến hắn có chút giật mình.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, lạnh lùng nói: “Phong gia chủ, ngài đây là có ý gì? Muốn tạo phản sao?”
Nói xong Tiêu Hổ đứng lên, ánh sáng vàng lấp lóe, đấu khí thô bạo của võ sĩ tứ giai cũng xuất hiện.
Lúc này Phong Hằng cũng không còn bĩnh tĩnh nghiêm túc như thường ngày, sự tức giận dâng lên trong lòng. Ánh sáng hồng hiện lên, phất tay một cái, hưu thê và ngọc bội mà Tiêu Hổ vừa lấy ra đã bị nguyên tố hỏa đốt thành một đống tro tàn.
Tiêu Hổ thấy vậy thì sầm mặt lại, dường như không nghĩ đến chuyện Phong gia chủ sẽ làm vậy.
“Phong gia chủ, ngài…”
“Tôn nữ của Phong Hằng ta, mặc dù không tốt nhưng cũng không đến lượt người như các ngươi nói xấu. Tiêu hộ vệ, ngươi trở về nói cho Tam hoàng tử biết, việc hôn ước là do Phong gia chúng ta từ hôn, sau này hôn phối của Tam hoàng tử không liên quan gì đến Phong gia chúng ta hết!”
Nói xong một tia trắng xẹt qua, là nửa ngọc bội màu trắng ban nãy rơi vào tay Tiểu Hổ, sau đó cửa thư phòng vốn đang đóng chặt bị một sức mạnh mở ra.
“Mời Tiêu hộ vệ về, không tiễn!”
Hành động này hoàn toàn khiến Tiêu Hổ khó chịu.
Dù Tiêu Hổ hắn là võ sĩ tứ giai, nhưng hắn cho rằng mình có thân phận cao hơn mấy lão già này, bình thường cũng được người khác nịnh hót thành quen.
Tình huống hiện tại khiến trong lòng hắn bùng lên lửa giận, dường như không nhịn được mà muốn động thủ.



