Phong Hề sau khi lách mình vào Phong gia, đưa mắt nhìn ống trúc tím vừa mới lấy được trong tay Phong Khuynh Tâm, cũng không có hứng thú gì, tiện tay ném vào bên trong không gian.
Đang định đi về thì nhớ tiểu nam hài kia hình như không có đồ ăn, vẫn nên đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn cho hắn trước.
Vì sự tồn tại bị xem nhẹ nên Phong Hề rất quen thuộc đường đi đến phòng bếp.
Nhưng hôm nay có chút kỳ lạ, bây giờ là giữa ban ngày nhưng không thấy có ai đi qua lại.
Xuyên qua một hành lang hoa lệ, lại đi vòng qua phía trước chính là phòng bếp của Phong gia, nhưng lúc này mới đi đến chỗ khúc cua thì nghe được một giọng nói truyền đến.
“Thiếu niên huyền bí kia, trên đỉnh đầu là lôi điện lơ lửng, tay trái nâng lên, hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao liền xuất hiện, tay phải nâng lên, mặt đất đều chấn động, tường đất mọc lên vây thiếu niên khiêu chiến hắn lại, sau đó thiếu niên kia vậy mà…”
“Nếu biết trước thì ta cũng phải xem, thật là lợi hại, lại còn có phong độ, cũng không biết là vẻ ngoài như thế nào? Nhưng mặc kệ là người như thế nào, người mạnh như vậy đúng là khiến người khác động tâm.”
“Đúng vậy đúng vậy, gia chủ cũng đi, đáng tiếc đến trễ.”
Phía trước là ba nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, chính là thế hệ trẻ tuổi của Phong gia, trước kia cũng không cho Phong Hề sắc mặt tốt bao giờ.
Lúc này bọn họ đang hưng phấn thảo luận, xôn xao bàn tán về “thiếu niên thần bí” kia, trên mặt dường như có sự hoài xuân!
Phong Hề giấu mình sau một cây cột nghe bọn họ nói chuyện, khóe miệng không khỏi giật giật, “thiếu niên thần bí” phong độ mà họ nói hẳn không phải là nàng chứ?
“Được rồi được rồi, đừng hoa si nữa! Các ngươi đoán xem lúc nãy ta đến thư phòng của gia chủ nghe được chuyện gfi?” Một nữ hài mặc y phục màu hồng đột nhiên thần bí nói.
“Nghe được cái gì? Mau nói đi.”
“Đúng vậy, người đừng có thần thần bí bí nữa, mau nói nhanh đi.”
Không hiểu sao trên mặt nữ hài mặc y phục hồng kia hiện lên vệt đỏ, thần thần bí bí nói: “Lúc ta đi qua thư phòng của gia chủ, nghe được Tiêu hộ vệ bên người Tam hoàng tử nói chuyện với gia chủ, Tam hoàng tử sẽ tuyển phi một lần nữa ở bảo tháp khảo thí ngày mai!”
“Ôi! Ngươi nói thật sao? Tam hoàng tử không phải có hôn ước với phế vật kia sao?”
“Ngươi ngốc sao, chuyện này còn không hiểu sao, phế vật kia sao có thể xứng với Tam hoàng tử chứ, nếu như không phải nể mặt mẫu thân của nàng thì ngươi cho rằng Tam hoàng tử sẽ nhịn đến bây giờ sao? Phế vật kia còn muốn trèo cao lên Tam hoàng tử, các ngươi cũng không nhìn thấy chút đức hạnh kia của nàng ta sao? Dung nhan không có, lại còn là một phế vật, nếu ta là Tam hoàng tử, có cho ta cũng không muốn đâu!”
“Đúng vậy, nghĩ đến dáng vẻ uất ức nhát như chuột của nàng ta đã buồn nôn rồi!”
“Đừng nói đến phế vật kia nữa, mất hứng, các ngươi nói xem, ngày mai Tam hoàng tử đến quan sát chúng ta khảo thí, ta nên mặc quần áo mới để gây chú ý với Tam hoàng tử không?”
“Được, ngươi xinh đẹp, ta cảm thấy cơ hội ta lọt vào mắt Tam hoàng tử tương đối lớn, dù sao ta cũng là triệu hoán sư cấp ba hậu kỳ.”
“Ha, hai ngày trước ta mới tấn cấp lên cấp ba đỉnh phong nha! Ngươi đừng tranh với ta!”
“Dựa vào cái gì…”
Nhìn ba hoa si kia cãi nhau rời đi, Phong Hề chậm rãi đi ra, nhưng lúc này vẻ mặt nàng trầm xuống.
Tuyển phi lần nữa?
Gan Tam hoàng tử kia cũng thật lớn.



