Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nét mặt âm u nhìn Phong Hằng: “Tốt cho một Phong Hằng, chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, nhất định ta sẽ nói chi tiết với Tam hoàng tử, đợi đấy!”
Giọng nói tức giận vang lên, Tiêu Hổ phẫn nộ quay người ra khỏi thư phòng.
“Bịch…” âm thanh một vật nặng nề rơi xuống mặt đất.
Tiêu Hổ vừa ra đến cửa thư phòng, dưới chân liền bị thứ gì quấn lấy, không có chút phòng bị nào, thân thể không giữ được thăng bằng, té nhào xuống mặt đất.
Hình tượng rất khó coi!
“Ai?”
Tiêu Hổ bật dậy, đấu khí nhanh chóng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Thế nhưng không thấy được bất kỳ ai, mà Phong Hằng ở trong thư phòng cũng không cảm nhận được nguyên tố dao động.
Chẳng lẽ do hắn quá tức giận nên tự mình trượt chân?
Nhưng rõ ràng hắn cảm giác được có gì đó ngáng chân mình mà?
Ánh mắt Tiêu Hổ nhìn xung quanh một lúc lâu cũng không phát hiện ra gì khác thường, cũng chỉ có thể tự coi đó là xui xẻo mà rời đi.
Phong Hề trốn ở cửa nghe được những lời kia của Phong Hằng thì có chút ngạc nhiên, có cảm giác không quen, cũng có cảm giác thương tâm không hiểu được.
Không đúng!
Cảm giác sau không phải là của nàng, dường như là cảm giác của thân thể này.
Có chút kỳ lạ, nàng xuyên đến thế giới này lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện thân thể này còn lưu lại tình cảm của “Phong Hề” trước kia.
Chẳng lẽ trước đó không có gì khơi ra nên vẫn luôn giấu kín?
Nhưng chuyện này không tốt, nó khiến nàng có cảm giác rất lạ, rất không quen thuộc.
Đúng lúc Phong Hề đang ngẩn người, đột nhiên giọng nói nghiêm túc truyền đến.
“Vào đi.”
Nghe tiếng Phong Hề cũng không quá để ý, lúc lâu sau thấy Phong Hằng bước ra khỏi thư phòng, đứng ở cửa, đôi mắt nghiêm túc nhìn về phía Phong Hề đang trốn.
“Người đã đi rồi còn muốn nghe lén đến khi nào? Vào đi.”
Nói xong Phong Hằng lại quay vào thư phòng.
Điều này khiến Phong Hề hơi giật mình.
Làm sao hắn phát hiện ra nàng?
Lúc Tiêu Hổ rời đi nàng mới để Tiểu Hắc Thảo làm chút hành động, vậy mà bị phát hiện rồi?
Có khả năng sao?
Vừa suy nghĩ vừa đi vào thư phòng, Phong Hề cũng không trốn tránh, vừa vào liền ngồi xuống ghế.
“Làm sao ngài phát hiện được?”
Phong Hằng nhìn Phong Hề đang ngồi trên ghế, dường như không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng không hiểu sao lại hiện lên một tia quái lạ, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc trong quá khứ.
Giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Đây chính là hình thức mà con dùng để gặp gia gia của mình sao?”
Nghe vậy Phong Hề cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, lông mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn mái tóc có mấy sợi bạc của Phong Hằng.
Vốn nàng đang định nói: trong trí nhớ của ta cũng không có tồn tại gia gia.
Nhưng cuối cùng vẫn nuốt mấy lời đó xuống: “Không quen, hơn nữa cũng không biết nên gọi ngài là ngoại công hay là gia gia thì tốt, quan hệ cũng bị ngài làm cho rối rắm.”
Trong trí nhớ của nàng, mặc dù không nhớ rõ mẫu thân nhưng nàng nhớ rõ mẫu thân là nữ nhi ruột của Phong Hằng.
Gọi là gia gia rất kỳ quái.
Phong Hằng hơi ngẩn người, rõ ràng trong lúc nhất thời không biết trả lời lại như thế nào.
Mà lúc này Phong Hề lại đứng lên đi đến giá sách, lấy một quyển sách lật lật vài trang, thản nhiên nói: “Nhìn dáng vẻ này của ta, ngài không cảm thấy kỳ lạ sao?”



