Giọng nói thanh lãnh thản nhiên nói: “Lên đồ ăn trước, ngươi sợ ta chơi xấu, ta còn sợ ngươi không có bản lĩnh kia.”
Ti Nhất đưa mắt nhìn kim tệ trên bàn, hai mắt chớp chớp, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Phong Hề.
Nhìn đồ nàng mặc không giống như tiểu nữ hài của một nhà có tiền, không ngờ lại nhẹ nhàng đưa mười kim tệ như vậy.
Ban nãy hắn thấy tiểu cô nương này không bình thường, xem ra khả năng cao nàng không phải là người đơn giản.
Thực ra Phong Hề không có khái niệm về đồng tiền của thế giới này.
Dù sao trong không gian sư phụ cho nàng có một đống kim tệ nhỏ, mười kim tệ này đối với nàng mà nói cũng không tính là quá nhiều.
Đương nhiên nếu như nàng biết, một kim tệ tương đương với một trăm ngân tệ, tương đương với một ngàn tệ, tương đương với tiền sinh hoạt một năm của một gia đình bình thường thì không biết có thổ huyết hay không.
“Được! Tiểu cô nương thật hào phóng, vậy thì ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến tay nghề của ca ca.”
Ti Nhất vừa nói xong, ánh sáng lạnh của đao lóe lên, một thanh đao lập tức xuất hiện trong tay hắn.
“Chờ một chút, ca ca sẽ chuẩn bị cho ngươi một bữa thật tốt để ngươi bổ sung thể lực.”
Phong Hề thấy cự đao to khoảng nửa người trong tay hắn thì khóe miệng không khỏi giật giật.
Người này, sẽ không phải chuẩn bị đồ ăn bằng cây đao đó chứ?
Nhưng rõ ràng là như vậy!
Bên trong quán ăn này có một bình đài ở giữa, chính là nơi chế biến tại chỗ,
Ti Nhất nói xong liền để đao lên giá.
Phong Hề cũng không biết hắn lấy đâu ra một con cá sừng còn sống to bằng bàn tay, trực tiếp đặt lên chiếc bàn đầy bụi kia.
Hai tay cầm đao, đại đao vung về phía con cá còn nhảy lên, đao quang thành thạo điêu luyện, khí thế mạnh như hàng ngàn con ngựa đang lao đến.
Dưới lưỡi đao, con cá vẫn còn động đậy, nhưng thịt cá lại từng miếng từng miếng rời khỏi thân.
Đến khi đại đao dừng lại, con cái chỉ còn lại mình khung xương, từng miếng thịt cá đã linh hoạt nằm trên chuôi đao.
Sau đó hắn phất tay một cái, một cái bình nhỏ rơi xuống bàn, Ti Nhất vừa mở bắp bình vừa lấy bột phấn trong bình rắc lên thịt cá.
Nguyên tố hỏa bay lên, một luồng khí cực nóng đập vào mặt.
Một lúc sau, một mùi thơm truyền đến, trong không khí dường như còn có một mùi hương kỳ lạ khác.
Phong Hề vẫn luôn chú ý đến động tác của hắn, nhíu mày, càng ngày càng sâu.
Đao pháp lưu loát, động tác dứt khoát.
Kiếp trước, nàng không học gì ngoài đao và kiếm, dường như chỉ cần có kiếm trong tay, nàng có thể ngay lập tức lấy được mạng của đối thủ.
Không ngờ rằng ở dị thế mà sức mạnh chi phối nguyên tố chiếm phần lớn này lại có thể gặp được người có đao pháp tinh xảo như vậy.
Xem ra nàng đã có chút hiểu biết với thế giới này, đã không còn luôn cảm thấy như người lạc đường, không có cảm giác nữa rồi.
Nhưng hắn mới cho thêm những cái gì lên vậy?
Những thứ kia hết đỏ lại tím, chắc hẳn không phải là gia vị.
Ngay lúc Phong Hề đang cau mày trầm tư.
“Phanh” một tiếng, đại đao còn mang theo hơi nóng đã đặt trước mặt nàng, mà mười kim tệ kia đã bị Ti Nhất lấy đi.
“Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, nếu không dược liệu sẽ mất tác dụng.”
Ti Nhất vừa cất kim tệ vừa ngồi bên cạnh thúc giục Phong Hề.



