Cho dù có vạn lần không cam tâm vạn lần không nguyện ý, Thẩm Thanh Nhu cũng không có cách nào khác vạch trần Thẩm Thanh Hi, việc lần này ả chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà nuốt xuống, ai bảo ả trước kia không biết trân trọng mối giao tình với lão phu nhân lại còn làm ra bao nhiêu là việc xấu như thế chứ!
Kể từ ngày Thẩm Thanh Nhu bắt đầu chép kinh, đã ba ngày liền rồi chưa thể đến Chỉ Thủy Cư.
Mà lão phu nhân nhìn thấy ả đáy lòng cũng sẽ không vui, tuy rằng ngoài mặt sẽ không lại trách cứ điều gì, lúc không có Thẩm Thanh Nhu, lão phu nhân chơi với Thẩm Gia Hoằng, hoặc là cùng Thẩm Thanh Hi nói chuyện phiếm, mỗi ngày đều trôi qua thật nhàn nhã.
Chạng vạng tối ba ngày sau, xe ngựa phủ công chúa trực tiếp đến phủ, muốn đón Thẩm Thanh Hi qua bên đó.
Thẩm Thanh Hi vừa nghe lời này đã biết là có việc không tốt, nhưng lão phu nhân cùng Thẩm Hoài hay tin, chỉ cho rằng công chúa và Thẩm Thanh Hi quan hệ thân cận mới đặc biệt phái xe ngựa đến, hai người vui mừng vô cùng, Thẩm Hoài còn đích thân tiễn Thẩm Thanh Hi lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa sắc mặt Thẩm Thanh Hi lập tức trầm xuống, tới phủ công chúa, Thẩm Thanh Hi được người hầu trực tiếp mời tới gian phòng bên trong, vừa vào cửa, Thẩm Thanh Hi lập tức cảm thấy không ổn.
Trong phòng ở trên giường, trưởng công chúa với búi tóc có chút tán loạn dựa vào đầu giường, nóng đến mức đầy đầu mồ hôi, nhưng trên người lại đắp chăn thật dày, trong miệng còn cắn một cái khăn lụa, cả người cực kỳ khó chịu!
“Công chúa điện hạ, ngài làm sao vậy!” đáy lòng Thẩm Thanh Hi hiện lên một tia dự cảm không lành.
Quả nhiên, Bạch Chỉ bên cạnh khàn khàn giọng nói: “Đại tiểu thư, trưởng công chúa vẫn là giẫm vào vết xe đổ của các nàng ấy rồi . . . . . .”
Đáy lòng Thẩm Thanh Hi trầm xuống, vội vàng tiến lên:”Công chúa điện hạ, xin duỗi tay ra.”
Trưởng công chúa không biết nàng muốn làm gì, Bạch Chỉ lại nói :”Đại tiểu thư, trưởng công chúa mời ngài đến không có ý khác, chỉ là bà ấy hiện tại khó chịu lại đau lòng, muốn ngài đến ở bên cạnh bà ấy mà thôi.”
Thẩm Thanh Hi đương nhiên biết, sự tình bị nàng nói trúng rồi, trưởng công chúa cũng hiểu rõ lời nàng nói không sai, yến tiệc sinh nhật thái tử thế nhưng lại dám làm càn như thế, chắc hẳn đã được Hoàng Thượng cùng thái tử cho phép, trưởng công chúa há có thể không để tâm.
Mà Thẩm Thanh Hi lại kinh hãi, quả nhiên như nàng tiên đoán vậy, đời này mọi việc đều xảy ra sớm hơn .
Thẩm Thanh Hi vội hỏi: “Thuốc này chắc chắn không phải thuốc bình thường, cứ tiếp tục như vậy đối với thân thể trưởng công chúa không tốt.”
Bạch Chỉ hốc mắt ửng đỏ: “Quý phủ không có thuốc giải loại này, hiện tại ra ngoài mua còn có thể bị người khác nắm được nhược điểm, nô tỳ biết thuốc này dược lực một lúc sẽ tan hết, nên chỉ có thể để công chúa điện hạ chống đỡ.”
Thẩm Thanh Hi lắc lắc đầu, nếu nàng không tới đương nhiên có thể chống đỡ, nhưng nàng đã đến đây rồi, còn phải chống đỡ cái gì!
Thẩm Thanh Hi vốn không tính toán triển lộ y thuật, nhưng đã tới lúc này rồi, tự nhiên là trưởng công chúa quan trọng hơn:”Công chúa điện hạ,trước kia ta có xem qua sách thuốc, biết thuốc này giải như thế nào, ngài đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngài.”
Trưởng công chúa cắn khăn lụa, hốc mắt đỏ bừng, nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là nghe lời đưa tay ra, Thẩm Thanh Hi bắt mạch một lát, rất nhanh phân phó nói:”Thuốc cơ bản nhất trong phủ có không?”
Bạch Chỉ gật đầu:”Cái này thì có –“
Ánh mắt Thẩm Thanh Hi liếc thấy bút mực cách đó không xa, lập tức tiến lên viết một đơn thuốc đưa Bạch Chỉ: “Đi lấy dược! Nước lạnh kê đơn, ba bát sắc thành một bát! Mau!”
Bạch Chỉ nửa tin nửa ngờ, lại nhìn liếc mắt nhìn trưởng công chúa một cái,như cơn gió xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Hi xoay người đi đến bên cạnh trưởng công chúa, đau lòng cực kỳ, nàng không ngờ tới đã căn dặn nhiều lần, trưởng công chúa vẫn bị trúng mưu của người khác, chỉ là không biết trưởng công chúa có bị thương tổn hay không?
Thẩm Thanh Hi nhìn trưởng công chúa tha thiết, trưởng công chúa cũng muốn cùng Thẩm Thanh Hi nói chuyện, nhưng bà mới vừa đem khăn lụa bắt đến bên môi liền nhịn không được tràn ra một tia ưm,thanh âm này đi ra, trưởng công chúa nháy mắt tràn đầy xấu hổ, Thẩm Thanh Hi cầm tay trưởng công chúa, “Điện hạ, đây là lỗi của người khác, ngài đừng khẩn trương, hít sâu, thuận khí là sẽ thấy tốt hơn nhiều.”



