Cầm phòng nằm phía đông nam của nội viện, hướng Đài Thủy Nguyệt, nơi này là một nhà thủy tạ, bên trong cầm phòng vốn là nơi dạy của tiên sinh mà Thẩm Hoài mời đến trước đây, Thẩm Thanh Nhu vừa dẫn theo Sở Kỳ ngắm cảnh vừa đi đến Đài Thủy Nguyệt.
Mới chớm thu, vừa dịp hoa hải đường đua nở bên phía tây phủ tướng quân. Hôm nay Thẩm Thanh Nhu trang điểm sương sương, dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng tựa như một đóa sen tuyệt diễm nở rộ trên mặt nước. Sở Kỳ nhìn Thẩm Thanh Nhu như vậy nên giọng nói càng thêm ôn nhu: “Nghe nói Thừa tướng đã mời nữ tiên sinh dạy đàn cho Nhị tiểu thư, vị ấy chính là cư sĩ Hương Sơn nổi danh chốn Châu Thành?”
Hương Sơn cư sĩ là cầm sư nổi tiếng nhất, bởi vì mê đàn mà không màng cưới gả, những tiểu thư nhà danh môn vọng tộc luôn lấy việc được Hương Sơn cư sĩ dạy đàn mà kiêu ngạo. Lúc trước Thẩm Hoài tốn rất nhiều tâm ý mới mời được Hương Sơn cư sĩ, nhưng không hiểu tại sao Hương Sơn cư sĩ lại không thích học trò Thẩm Thanh Nhu này, mới dạy nửa năm đã rời kinh rồi.
Nhưng Thẩm Thanh Nhu sẽ không nói với Sở Kỳ chuyện này.
“Đúng là Hương Sơn cư sĩ, lão nhân gia của sư phụ quen biết với phụ thân, vừa đến phủ thì nhìn thấy tỷ muội ta có thiên phú nên mới lưu lại dạy đàn. Nhưng sư phụ một lòng muốn đến nơi non nước hữu tình, bởi vì dạy đàn cho chúng ta mà lưu lại nửa năm ở kinh thành là điều không dễ. Về sau, chúng ta không đành lòng ép sư phụ, sư phụ mới rời đi.”
Bất kể Thẩm Thanh Nhu nói điều gì thì phải luôn tôn vinh bản thân mấy phần. Nghe vậy, ánh mắt của Sở Kỳ nhìn Thẩm Thanh Nhu thêm chút tán thưởng, được Hương Sơn cư sĩ thưởng thức thì có thể thấy được Thẩm Thanh Nhu có thiên phú vô song.
Nghĩ đến đây, Sở Kỳ chợt nhớ lần trước gặp phải đại tiểu thư Thẩm gia bên bờ hồ, liền hỏi: “Nghe nói nàng còn một trưởng tỷ, vừa được rước từ bên ngoài về phủ?”
Thẩm Thanh Nhu đáy lòng đột nhiên cảnh giác, tại sao Sở Kỳ lại hỏi như vậy, chẳng lẽ đã bị dung mạo của Thẩm Thanh Hi hấp dẫn?!
“Đúng vậy, trưởng tỷ vừa trở về, Nhị điện hạ muốn gặp trưởng tỷ sao?”
Sở Kỳ cười: “Không phải vậy, chỉ là ta đã từng gặp nàng ấy một lần thôi.”
Thẩm Thanh Nhu đáy lòng thầm mắng tiện nhân Thẩm Thanh Hi, ả còn tưởng rằng Thẩm Thanh Hi nghĩ mình thanh cao luôn khinh thường những việc thế này, nhưng không ngờ thế mà Thẩm Thanh Hi đã gặp gỡ Sở Kỳ rồi!
Nhất định là ả ta quyến rũ Sở Kỳ!
Thẩm Thanh Nhu âm thầm suy nghĩ ác độc, bề ngoài lại cười nói: “Hóa ra là thế, tuy trưởng tỷ dáng vẻ tuyệt mỹ nhưng chưa được dạy dỗ đến chốn…”
Sở Kỳ nhướng mày: “Tại sao vậy?”
Thẩm Thanh Nhu cười nói: “Nhị điện hạ có điều không biết, từ nhỏ trưởng tỷ đã sống ở Lạc Châu, không ai dạy dỗ, nếu trước đây không vì trưởng tỷ bệnh nặng thì phụ thân sẽ không dẫn nàng trở về.”
Chuyện này không ngoài dự liệu của Sở Kỳ, nhưng Sở Kỳ lại hỏi: “Nghe nói là Đại tiểu thư vẫn chưa khỏi bệnh?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Nhu hiện lên dáng vẻ khó xử muốn nói lại thôi, điều này càng khiến Sở Kỳ thêm tò mò, Thẩm Thanh Nhu liền nói: “Việc này vốn bí mật, nhưng vì Nhị điện hạ đã hỏi, năm đó đại tỷ bị dẫn đi không phải vì đại tỷ bị bệnh, mà do đại tỷ khắc chết mẫu thân…”
Thẩm Thanh Nhu dần dần nhỏ giọng: “Cho nên sau khi đại tỷ trở về, ngoại trừ tổ mẫu thương cảm nàng thì phụ thân vẫn còn chút khúc mắt… Hức, đại tỷ thật đáng thương mà.”
Sở Kỳ nhướng mày: “Lại còn chuyện thế này sao?”
Sở Kỳ miệng thì nói vậy nhưng lòng tin tưởng, khó trách Đại tiểu thư bị dẫn đến Lạc Châu nhiều năm như vậy.



