“Bởi vì vậy mà đại tỷ thật đáng thương, bị bỏ rơi nhiều năm ở Lạc Châu như thế, lúc lớn lên chẳng khác với hài tử bình dân là mấy nên phụ thân cảm thấy đại tỷ khiến người mất mặt, nhưng bây giờ đại tỷ đã trở về, phụ thân cảm thấy hổ thẹn với đại tỷ.”
Thẩm Thanh Nhu yếu ớt nói, tựa như bản tính lương thiện nên xót xa chuyện này.
Sở Kỳ nghe, lại hiểu biết hơn về Thẩm Thanh Hi, mà thoáng chốc hai người đã đến Đài Thủy Nguyệt.
Thẩm Thanh Nhu vốn tưởng rằng Đài Thủy Nguyệt không có ai nhưng không ngờ vừa đến cửa Đài Thủy Nguyệt, Thẩm Thanh Nhu đã nhìn thấy Ngọc Trúc dẫn Thẩm Gia Hoằng đùa giỡn hái hoa hải đường dưới tàng cây ngoài Đài Thủy Nguyệt.
Vừa thấy Thẩm Thanh Nhu và Sở Kỳ tới, Ngọc Trúc đột ngột thay đổi sắc mặt, nàng đã nhận ra Sở Kỳ!
Ngọc Trúc vội vàng hành lễ, Sở Kỳ nhìn thấy Ngọc Trúc, cười nói: “Đại tiểu thư cũng đang ở nơi này sao?”
Thẩm Thanh Nhu hung hăng nhíu mày, tại sao Thẩm Thanh Hi lại ở đây?! Chẳng lẽ biết Sở Kỳ tới nên cố tình tới đây? Nhưng Sở Kỳ mới chỉ muốn đến cầm phòng từ lúc nãy, sao ả ta lại biết?!
Nghi ngờ vừa thoáng qua liền bị Thẩm Thanh Hi phủ định lập tức, Thẩm Thanh Hi không đoán được.
Toàn bộ phủ tướng quân, hoa hải đường nở rộ nhất chính là tại phía tây Đài Thủy Nguyệt, Thẩm Thanh Hi muốn dẫn Thẩm Gia Hoằng đến đây đùa giỡn, nhưng không ngờ rằng Sở Kỳ lại tới đây, lại đến cùng với Thẩm Thanh Nhu.
Nhìn một đôi tra nam tiện nữ ở cạnh nhau kiếp này, thế mà Thẩm Thanh Hi vô cùng bình tĩnh, kiếp trước nàng tin lầm, một mực yêu say đắm Sở Kỳ, kiếp này nàng vừa nhìn Sở Kỳ đã hận, nhìn thấy hai người này bên nhau chỉ cảm thấy vận mệnh huyền bí, rốt cuộc người như Sở Kỳ có thực lòng với Thẩm Thanh Nhu hay không?
Thẩm Thanh Nhu thoáng cười lạnh, nếu kiếp trước yêu nhau say đắm mà kiếp này chỉ hăm he vạch trần đối phương và dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất với đối phương thì chẳng phải rất thú vị sao!
Thẩm Thanh Hi từ trong phòng đi ra, uyển chuyển hành lễ: “Bái kiến Nhị điện hạ.”
Sở Kỳ cười, hiện tại không hề hứng thú với Thẩm Thanh Hi nhưng y vẫn giữ nụ cười ôn nhu hòa hảo. Thẩm Thanh Nhu bên cạnh nhíu mày: “Đại tỷ, Nhị điện hạ tới để dạy đàn cho ta.”
Thẩm Thanh Hi quét mắt nhìn hai người, cười: “Một khi đã như vậy, ta đây không quấy rầy.”
Rồi vẫy tay nói: “Hoằng nhi, chúng ta đi…”
Thấy Thẩm Thanh Hi rời đi, Thẩm Thanh Nhu thầm thoáng không cam lòng, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi: “Đại tỷ, chúng ta cần phải bàn luận cầm nghệ với nhau?! Lúc đại tỷ ở Lạc Châu đã từng đàn rồi mà?”
Thẩm Thanh Nhu vừa nói vừa thầm cười lạnh, dù là từng đàn nhưng cầm nghệ của Thẩm Thanh Hi thì tính là cái gì? Làm trò trước mặt Sở Kỳ, ả muốn cho Thẩm Thanh Hi phải mất mặt!
Thẩm Thanh Hi vừa nghe lời này của Thẩm Thanh Nhu liền đoán được ý đồ của ả: “Ta ở Lạc Châu chưa học qua cầm nghệ bao giờ, không dám khoe khoang trước mặt Nhị muội và Nhị điện hạ, miễn cho đánh mất nhã hứng của hai vị.”
Sở Kỳ nhìn Thẩm Thanh Hi, thấy từ lúc gặp y đến giờ Thẩm Thanh Hi chưa từng có thái độ bất ngờ hay vui mừng nào cả, không những như thế, nàng còn thật lòng muốn mau chóng rời đi, hoàn toàn không muốn kéo lấy sự chú ý của y!
Y lại cảm giác Thẩm Thanh Hi rất ghét y!
“Đại tiểu thư không cần lo lắng, trùng hợp, nếu cầm nghệ của đại tiểu thư không tốt, ta có thể dạy ngươi một chút.”
Thẩm Thanh Nhu nghe vậy thì cười thầm, lại giả vờ nói: “Đại tỷ, Nhị điện hạ đã nói như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn lãng phí tâm ý của Nhị điện hạ sao? Chắc không phải cầm nghệ của tỷ còn không bằng những đứa trẻ mấy tuổi đâu?”



