Tô Cẩn thấy hắn kiên trì muốn đi với mình như vậy thì cũng không tiếp tục phản đối.
Mới sáng sớm thị trấn đã vô cùng náo nhiệt, tiếng bán hàng rong vang lên liên tiếp.
Trong đó có một quầy bán son phấn bột nước, nhưng son phấn bột nước trên quầy phần lớn đều là những thứ kém chất lượng, giá rất rẻ.
Cho nên Tô Cẩn cũng không có ý định bày quầy bán hàng, nếu đồ vật không tốt thì giá bán được cũng chỉ ngang với cải trắng mà thôi.
Nàng đi đến tiệm son phấn lớn nhất thị trấn.
Lữ Mặc Ngôn đứng ở bên ngoài không đi vào.
Chưởng quỹ tiệm son phấn là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, họ Hoàng.
Vì canh giờ còn sớm, cửa hàng vừa mới mở cửa, Hoàng chưởng quỹ còn đang chỉnh sửa quầy hàng, ngước mắt thấy Tô Cẩn đang đến.
Lúc thấy trang dung trên mặt Tô Cẩn, hai mắt Hoàng chưởng quỹ trong nháy mắt sáng lên. Mặc dù y phục của đối phương mộc mạc, nhưng trang dung trên mặt lại vô cùng tao nhã lịch sự, nhìn qua tươi mát thoát tục, khí chất cũng rất tự nhân, tuyệt đối không thua thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc.
Hoàng chưởng quỹ không dám thất lễ, đi ra khỏi quầy hàng, cười tiếp lên đón: “Tiểu nương tử đến thật sớm, không biết tiểu nương tử muốn mua cái gì? Son phấn bột nước hay là chì vẽ lông mày?”
Tô Cẩn khẽ vuốt cằm nhìn nàng ấy cười nói: “Chưởng quỹ, ta không phải tới để mua đồ, ta đến để đàm phán mua bán với ngươi.”
“Ồ? Tiểu nương tử họ gì? Không biết tiểu nương tử muốn cùng ta nói chuyện mua bán gì?”
“Ta tên Tô Cẩn, tự ta làm ra mấy hộp son phấn, muốn đặt ở cửa hàng của chưởng quỹ để bán.” Tô Cẩn lấy son phấn mang theo ra bày trên quầy.
Có câu vật hiếm thì quý, cho nên nàng không mang hết ba mươi hộp son phấn đến, mà mỗi loại nàng chỉ mang theo ba hộp, thêm với một hộp dùng thử.
Tô Cẩn mở hộp dùng thử kia ra: “Đây là hộp dùng thử, bên trong có ba màu son phấn, chưởng quỹ có thể dùng thử một chút.”
Hoàng chưởng quỹ nhận hộp son phấn, ba màu son phấn bên trong đều trơn bóng, hơn nữa mùi thơm cũng rất đặc biệt, không hề gay mũi như son phấn bán ở những quầy hàng rong bên ngoài, mùi hương còn cao cấp hơn son phấn thượng đẳng nhà nàng ấy bán, hương thơm vô cùng thoải mái.
Xem ra cũng không phải hàng bình dân.
Trong lòng Hoàng chưởng quỹ vui mừng, trên mặt cũng không thể hiện gì: “Tô nương tử, phấn này của ngươi dùng gì để điều chế vậy, mùi thơm vô cùng tốt, trước kia ta chưa từng ngửi qua mùi thơm này.”
“Dùng một loại cánh hoa tươi, cộng thêm chút thảo dược Trung có công dụng dưỡng nhan để điều chế, không chỉ có thể giúp sáng màu da mà còn có thể cải thiện chất lượng da. Ngửi mùi thơm này cũng có thể làm bớt mệt nhọc, khiến tâm trạng trở nên vui vẻ hơn. Hơn nữa có điểm chưởng quỹ không biết, thảo dược và hoa tươi dùng để chế tạo loại son phấn này đều cực kì khan hiếm, ta tốn không ít thời gian và sức lực mới chế tạo được chín hộp son phấn này.”
Tô Cẩn vì để chào bán sản phẩm của mình mà không khỏi sẽ nói hơi khoa trương một chút, nhưng cũng không nói ngoa.
Dù sao tác dụng dưỡng nhan của hoa hồng ở hiện đại rõ như ban ngày, mà đúng là nàng có thêm một chút thảo dược Trung có tác dụng dưỡng nhan vào đó.
Cuối cùng nụ cười trên mặt Hoàng chưởng quỹ cũng không giấu đi được: “Khó trách khí sắc của Tô nương tử lại tốt như vậy, chắc ngươi đang dùng chính son phấn do mình điều chế rồi!”
“Không sai, má đỏ trên mặt ta chính là dùng son phấn màu hồng đào để làm, son ở môi dùng son phấn màu đậm hơn để tô.” Tô Cẩn dùng son phấn trên mặt mình chính là để bản thân làm ví dụ sống.
Rõ ràng, mục đích của nàng đã đạt được, vẻ mặt Hoàng chưởng quỹ vui vẻ nói: “Được, những son phấn này ta mua, Tô nương tử nói giá đi!”
Tô Cẩn đã có sự hiểu biết nhất định với giá son phấn ở trên thị trấn, một hộp son phấn phổ thông có giả khoảng tử ba trăm văn đến năm trăm văn, loại tốt hơn khoảng chừng hai lượng bạc, son phấn thượng đẳng khoảng ba lượng bạc.
Son phấn đối với nữ tử nông thôn có thể nói như một loại đồ xa xỉ, bình thường các nàng sẽ không nỡ mua, muốn mua thì cũng chỉ là những thứ hàng kém chất lượng ở những quầy bán hàng rong, khoảng mười văn đến hai mươi văn tiền là có thể mua được.
Cho nên bên trong cửa hàng son phấn thường là những nữ tử có điều kiện gia đình tương đối giàu có.
Hơn nữa nữ nhân cổ đại vì trắng đẹp sẽ không từ bất kể thủ đoạn nào. Bên trong son phấn có bỏ thêm bột chì cùng với một chút vật có độc khác, dùng thời gian dài sẽ xuất hiện tác dụng phụ.
Nhưng son phấn Tô Cẩn điều chế tuyệt đối là hoàn toàn làm từ thiên nhiên, không có tác dụng phụ, dù là màu sắc hay mùi hương, còn có hiệu quả dưỡng nhan, tuyệt đối đủ để nghiền ép son phấn thượng đẳng ở nơi này.
Cho nên Tô Cẩn muốn định giá cao hơn son phấn thượng đẳng ở cửa hàng này một chút.
Tô Cẩn đang muốn nói ra giá trong lòng thì ngoài cửa xuất hiện một đoàn người, dẫn đầu là một nữ tử áo vàng, dáng người nữ tử cao gầy, ngũ quan cũng không xuất chúng, trang điểm trên mặt vô cùng dày khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc nữ tử đi vào cửa hàng có nhìn thoáng qua Lữ Mặc Ngôn đang đứng ở cửa. Ánh mắt lạnh lẽo của Lữ Mặc Ngôn bắn tới dọa nàng ấy thiếu chút nữa trẹo chân.
Nha hoàn đi theo vội vàng đỡ lấy nàng ấy: “Tiểu thư, ngài không sao chứ?”
Nữ tử áo hồng cùng đi với nàng ấy che miệng cười khẽ.
Nữ tử áo vàng thẹn quá hóa giận, hung hăng trợn mắt nhìn nữ tử áo hồng một chút, tránh khỏi tay nha hoàn, xông đến chỗ Hoàng chưởng quỹ nói: “Hoàng chưởng quỹ, son phấn bản tiểu thư định chế (1) hai tháng trước đã đến chưa?”
(1) làm theo yêu cầu
Hoàng chưởng quỹ vội vàng tươi cười chào đón: “Trương tiểu thư và Lưu tiểu thư ghé thăm.”
“Trương tiểu thư, son phấn ngài định chế lần trước đã đến, nhưng hôm nay trong tiệm của ta có một lô hàng tốt hơn đến, ngài có muốn xem qua một chút không?”
Nữ tử áo hồng không đợi nữ tử áo vàng lên tiếng đã giành nói trước: “Hàng tốt hơn sao, vậy bản tiểu thư cần phải xem qua. Hoàng chưởng quỹ, lấy thử một hộp ra đây cho bản tiểu thư nhìn thử, nếu bản tiểu thư nhìn trúng sẽ mua nhiều cho ngươi thêm mấy hộp.”
Nữ tử áo vàng nghe xong lời này lập tức nổi giận: “Lưu Tiểu Mạn, lời này của ngươi là có ý gì? Rõ ràng Hoàng chưởng quỹ đang hỏi ta, dựa vào đâu mà để ngươi xem trước?”
Nữ tử áo hồng cũng không chịu yếu thế: “Trương Ngọc Tiên, son phấn của Hoàng chưởng quỹ cũng không phải chỉ bán cho một mình ngươi, vì sao ta không thể xem trước? Hơn nữa, dung nhan của ngươi như thế này, son phấn bột nước dùng trên mặt ngươi cũng lãng phí.”
“Ngươi, ngươi cho rằng dung mạo của ngươi xinh đẹp lắm sao? Không phải trong nhà có mấy đồng tiền bẩn thôi sao, có gì mà hơn người chứ?”
Hai nữ tử ồn ào cãi lộn, Hoàng chưởng quỹ đã quá quen với tình trạng này, thấp giọng nói với Tô Cẩn đứng bên cạnh: “Vị tiểu thư mặc y phục màu vàng chính là nữ nhi trưởng trấn, tên Trương Ngọc Tiên. Vị mặc y phục hồng là nữ nhi nhà giàu nhất thị trấn, tên Lưu Tiểu Mạn. Hai người xưa nay không hợp, cái gì cũng muốn tranh. Trước tiên chúng ta chờ một chút đã, để các nàng cãi nhau một lúc là tốt.”
“Ừm!” Tô Cẩn hiểu rõ gật đầu, xem ra là hai nữ nhân cực phẩm, cũng coi như nàng được xem náo nhiệt.
Một lúc sau, hai người cãi nhau được một lúc, Hoàng chưỡng quỷ mới cười ha ha lên tiếng nói: “Được rồi, được rồi, hai vị tiểu thư đều bớt giận, vì chút chuyện này mà tổn thương hòa khí đều không tốt. Đến đây, ta giới thiệu cho hai vị một chút, vị này là Tô nương tử, son phấn nàng ấy làm ra còn tốt hơn son phấn thượng đẳng trong cửa hàng ta. Hơn nữa còn có ba màu, mỗi màu chỉ có ba hộp, vô cùng quý giá. Cái này là hộp dùng thử, trước tiên hai vị có thể thử một chút.”
Hoàng chưởng quỹ mở hộp son phấn dùng thử ở trước mặt hai người, hai người nhìn qua màu son phấn đã thấy thích.
“Ta thử trước…”
“Dựa vào cái gì mà ngươi thử trước? Ta trước.”
Thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, lúc này Tô Cẩn cũng không nhìn nổi nữa, ho khan một tiếng, cắt ngang hai người: “Hai vị có thể thử cùng một lúc, không ai chậm hơn ai cả.”



