Hoàng chưởng quỹ thấy vậy cũng vội vàng nói: “Đúng nha, đúng nha, hai vị tiểu thư, để ta cho hai vị thử.”
Hoàng chưởng quỹ dẫn hai người đến trước quầy, lấy một chút son phấn bôi lên da hai nàng, son phấn tinh tế tỉ mỉ trơn bóng, rất nhanh đã hấp thu vào da, màu da sáng lên trông thấy. Hơn nữa ba màu mỗi màu một vẻ, khó phân cao thấp.
Mặt Trương Ngọc Tiên rầu rĩ nói: “Làm sao bây giờ? Ta thích cả ba màu này, ta nên chọn màu nào bây giờ?”
Lưu Tiểu Mạn khịt mũi coi thường nàng ấy: “Hừ, thích cả thì mua cả! Hoàng chưởng quỹ, những son phấn này ta đều muốn lấy hết, tổng cộng bao nhiêu bạc?”
“Chuyện này…” Hoàng chưởng quỹ nhìn về phía Tô Cẩn, trưng cầu ý kiến của nàng. Dù sao những son phấn này là nàng mang đến, chẳng qua nàng ấy chỉ là cầu nối mà thôi, giá cả vẫn nên để nàng ra mới tốt.
Trong lòng Tô Cẩn đã sớm tính toán tốt, trước khi hai nữ nhân cực phẩm này đến, trong lòng nàng đã định giá năm lượng bạc. Nhưng hai vị cực phẩm này vừa đến đã bắt đầu tranh giành, nàng không nhân cơ hội nâng giá tiền lên thì chính là đồ ngốc rồi.
Nàng duỗi một bàn tay ra, ngửa lòng bàn tay ra: “Mười lượng bạc một hộp, một văn cũng không bớt.”
Hoàng chưởng quỹ nghe xong âm thầm tắc lưỡi, tiểu nương tử này thật đúng dám ra giá. Mười lượng bạc một hộp son phấn, cái này chỉ có tiểu thư quý tộc trong kinh thành mới có thể mua, ở trong thị trấn nhỏ này có thể bán được năm lượng bạc đã là cao lắm rồi.
Trừ khi gặp phải người tiêu tiền như rác.
Lưu Tiểu Mạn nghe xong, ngay cả mày cũng không nhíu một chút: “Mười lượng thì mười lượng, Hoàng chưởng quỹ, bọc hết mấy hộp son phấn kia lại cho bản tiểu thư. Tiểu thư, giao bạc.”
“Vâng, tiểu thư.” Nha hoàn Tiểu Thúy móc chín mươi lượng bạc từ trong túi quầy ra đặt lên quầy.
“Được được được, Lưu tiểu thư đợi một lát, ta bọc đồ lại cho ngài.” Hoàng chưởng quỹ vui không ngậm được miệng, vội vàng bọc son phấn lại.
Trong lòng Tô Cẩn cũng nở hoa, thật không hổ là nữ nhi nhà giàu nhất, quả nhiên giàu nứt đố đổ vách.
Trương Ngọc Tiên thấy vậy thì nổi giận: “Này, Lưu Tiểu Mạn, một mình ngươi dùng hết nhiều như vậy sao?”
Lưu Tiểu Mạn thấy dáng vẻ tức giận của nàng ấy, trong lòng vô cùng thoải mái: “Không dùng hết ta còn có thể đi tặng người khác nha! Dù sao bản tiểu thư cũng không thiếu tiền.”
“Ngươi… Vậy tốt xấu gì ngươi cũng phải để lại cho ta một hộp chứ!”
“Thật xin lỗi, hoặc là đều để lại cho ngươi, hoặc là ta mua hết, ta sẽ không để lại dù chỉ một hộp.”
Lưu Tiểu Mạn nhận son phấn đã được đóng gói tốt từ tay Hoàng chưởng quỹ, giơ lên trước mặt Trương Ngọc Tiên, vô cùng khiêu khích nhướng mày với nàng ấy: “Ôi chao, nếu mà muốn, một tay giao tiền, một tay giao đồ.”
“Ngươi…” Trương Ngọc Tiên tức giận nghiến răng ngà.
Mặc dù nàng ấy là nữ nhi trưởng trấn nhưng bạc mỗi tháng cũng đều có hạn, sao có thể lập tức lấy ra nhiều bạc như vậy chứ?
Nào giống như nàng ta có phụ thân là người giàu nhất, tài đại khí thô (1) chứ.
(1) giàu nứt đố đổ vách
“Hừ, đã không bỏ được tiền ra thì đừng nên có cái suy nghĩ kia nữa, những son phấn này thuộc về bản tiểu thư rồi. Tiểu Thúy, chúng ta đi.”
Lưu Tiểu Mạn nói xong vô cùng đắc ý ra về, lúc đi qua người Lữ Mặc Ngôn, mặc dù trên mặt đối phương đeo mặt nạ nhưng dáng người thon dài thẳng tắp, khí chất hiên ngang, khó trách lúc đầu Trương Ngọc Tiên nhìn hắn. Nàng ta ỷ vào chuyện mình có chút nhan sắc thì bắt đầu liếc mắt đưa tình với hắn.
Hai mắt Lữ Mặc Ngôn lạnh lẽo, chán ghét quay mặt sang bên khác.
Lưu Tiểu Mạn không ngờ đối phương lại là người không hiểu phong tình như vậy, nàng ta tức giận hất ống tay áo, thở phì phò rời đi.
Tô Cẩn thấy hết cảnh này, trong lòng chua chua. Nam nhân này mang mặt nạ mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, nếu hắn bỏ mặt nạ ra thì không phải những nữ nhân này sẽ nhào luôn lên người hắn sao?
Không được, khi trở về nàng phải làm một cái mặt nạ da người vô cùng xấu cho hắn mới được, làm loại mà nữ nhân mới nhìn đã chạy là tốt nhất.
Trương Ngọc Tiền không mua được loại son phấn mà mình thích thì trong lòng không khỏi buồn chán, ánh mắt nàng ấy nhìn về phía hộp dùng thử: “Hoàng chưởng quỹ, ta thật sự rất thích son phấn Tô nương tử làm, ngươi có thẻ bán hộp dùng thử này cho ta không?”
“Nhưng hộp này đã dùng qua mất rồi! Hay là như vậy đi, đợi lần sau khi Tô nương tử mang hàng đến, ta giữ lại cho ngài một hộp.”
“Vậy được rồi!” Trương Ngọc Tiên mím mồi, vẻ mặt mất mác rời đi.
“Trương tiểu thư, đợi chút.” Tô Cẩn lên tiếng gọi nàng ấy lại.
Trương Ngọc Tiên quay đầu: “Tô nương tử còn chuyện gì sao?”
“Trương tiểu thư, ngươi thích son phấn ta làm như vậy, nếu ngươi không ngại thì ta có thể dùng son phấn thử trang điểm cho ngươi.”
Trương Ngọc Tiên nghe vậy thì vui mừng: “Được, vậy đa tạ Tô nương tử.”
“Trương tiểu thư khách khí rồi.” Tô Cẩn lại hỏi Hoàng chưởng quỹ: “Hoàng chưởng quỹ, ta có thể mượn bàn trang điểm của ngươi một lát không?”
“Đương nhiên có thể, bàn trang điểm chính là để cho khách hàng dùng, ngươi cứ dùng thoải mái.”
“Được, mời Trương tiểu thư.”
Đợi Trương Ngọc Tiên ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tô Cẩn bắt đầu tẩy trang lớp trang điểm trên mặt nàng ấy, lúc khuôn mặt mộc của nữ tử hiện ra, Tô Cẩn mới biết được tại sao nàng ấy lại trang điểm đậm như vậy.
Hóa ra vì trên mặt nàng ấy toàn là tàn nhang, hai bên cánh mũi càng nghiêm trọng hơn, nàng ấy trang điểm đậm là vì muốn che lấp tàn nhang trên mặt mình.
Trương Ngọc Tiên thấy nàng nhìn mặt mình chăm chú, lúc này mới nhớ ra trên mặt mình có gì, nàng ấy vội vàng dùng hai tay che mặt.
“Đừng xem, xấu hổ chết ta mất.”
“Trương tiểu thư đừng nói như vậy, trên mặt cô nương gia có lốm đốm cũng không phải việc không thể để lộ ra ngoài. Nhưng Trương tiểu thư trang điểm đậm như vậy dể che dấu tàn nhang trên mặt thì cũng chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc, hơn nữa ta tin rằng Trương tiểu thư cũng không muốn mỗi ngày đều phải trang điểm đậm như vậy rồi mới ra ngoài!”
“Đương nhiên, nếu như không phải không còn cách nào thì ai muốn trang điểm cho mình giống quỷ chứ?”
“Thật ra không phải cũng không thể xóa tàn nhang, nếu như Trương tiểu thư tin ta, ta có thể điều chế cho người một loại thuốc xóa tàn nhang.”
“Thật sao?” Ánh mắt Trương Ngọc Tiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm: “Nhưng ta đã thử qua rất nhiều cách, cũng đã bôi rất nhiều loại cao khử ban đều không có hiệu quả gì, mặc dù có hiệu quả thì cũng rất nhanh sẽ trở lại như ban đầu, ngươi chắc chắn có thể chứ?”
“Ta không thể cam đoan có thể hoàn toàn xóa hết, nhưng ta có thể cam đoan chắc chắn có thể làm mờ đi. Đến lúc đó ngươi chỉ cần trang điểm một chút là có thể che được.” Ở hiện đại Tô Cẩn chuyên môn nghiên cứu phương pháp xóa ban, trong lòng nàng vẫn rất tự tin về chuyện này.
Trương Ngọc Tiên vui vẻ ra mặt: “Thật sao, nếu là vậy thì quá tốt rồi, nếu như Tô nương tử thật sự có thể làm nhạt ban trên mặt ta, ta nhất định sẽ hậu lễ đáp tạ.”
“Hậu lễ đáp tạ thì không cần, coi như chúng ta kết giao làm bằng hữu, về sau Trương tiểu thư cũng có thể giới thiệu những phu nhân tiểu thư khác đến tiệm của Hoàng chưởng quỹ mua son phấn của ta.”
“Được, phu nhân tiểu thư có tiền ở thị trấn này ta đều biết hết, đến lúc đó nhất định sẽ giới thiệu đến chỗ ngươi mua son phấn.”
“Vậy ta phải cảm ơn Trương tiểu thư trước.” Tô Cẩn vừa nói chuyện phiếm với nàng ấy vừa trang điểm.
Đầu tiên nàng dùng bột nước để làm nền, che khuất những đốm tàn nhang lít nha lít nhít kia đi, sau đó lại đánh má hồng đỏ rực, tô son môi bằng màu hồng phấn rồi lại kẻ chân mày cho nàng ấy.
Cũng là trang điểm nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.
Tô Cẩn trang điểm tự nhiên tươi mát, cho dù ngũ quan của Trương Ngọc Tiên bình thường nhưng qua tay nàng lại khiến nàng ấy xinh đẹp nền nã hơn, so sánh với lúc trước quả như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trương Ngọc Tiên nhìn nữ nhân trong gương, không dám tin đó chính là mình.
Hoàng chưởng quỹ cũng khen không dứt miệng: “Kỹ thuật trang điểm của Tô nương tử thật tốt, thật khiến ta khâm phục.”
“Hoàng chưởng quỹ quá khen.” Tô Cẩn mỉm cười nhìn về phía Trương Ngọc Tiên: “Trương tiểu thư có hài lòng không?”



