Tô Cẩn nghe vậy thì trái tim lại một lần nữa nâng lên: “Vậy thái tử có nghi ngờ ngươi phái người chặn giết hắn không?”
“Chắc là sẽ không. Nếu như ta đoán không sai, cho dù hắn hoài nghi thì cũng chỉ nghi ngờ lên đầu Lăng vưng, vì Lăng vương luôn vụng trộm tranh đoạt vị trí thái tử với hắn, chuyện này hắn rõ hơn bất kì ai khác.”
Tô Cẩn cũng đồng ý với chuyện này, trong sách cũng có nhắc đến, sau khi thái tử đi đến U Châu thị sát, trên đường gặp ám sát, thái tử hoài nghi là hành động của Lăng vương, nhưng vì không có chứng cứ nên thái tử cũng không thể làm gì Lăng vương được.
Mày kiếm của Lữ Mặc Ngôn nhíu lại, lại là trong sách?
Rốt cuộc đây là sách gì? Vì sao ngay cả chuyện xảy ra gần đây cũng có thể ghi chép lại được?
Chẳng lẽ đây là một quyển sách có thể dự báo trước tương lai sao?
Nhưng chuyện này cũng quá huyền ảo rồi?
“Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào? Tiếp tục mai danh ẩn tích sao? Hay là báo thù thay cho phụ thân và huynh trưởng của mình? Đúng rồi, chắc Lữ Mặc Ngôn không phải là tên thật của ngươi đúng không?”
“Tên thật của ta là Lữ Kinh Hồng.”
“Lữ Kinh Hồng.”
Một cái nhìn thoáng qua, trái tim loạn nhịp, muôn đời đắm chìm.
Đột nhiên trong đầu Tô Cẩn xuất hiện một câu nói như vậy.
Lữ Mặc Ngôn nghe thấy tiếng lòng của nàng mà cảm thấy vui vẻ, hắn cũng muốn dây dưa muôn đời với nàng.
Chỉ tiếc…
Hắn nắm hai tay nàng thật chặt, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ: “Thù diệt môn không đội trời chung, thù này không báo thì ta làm người uổng rồi.”
Tô Cẩn có thể hiểu được cảm giác của hắn, nếu như đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.
“Vậy ngươi muốn báo thù như thế nào? Ngươi có bằng chứng chứng minh Triệu Thiên vu hãm phụ thân và huynh trưởng của mình không?”
Sắc mặt Lữ Mặc Ngôn tối lại, hắn lắc đầu: “Năm đó quân đội của nước Bắc Nhung xâm chiếm biên cương phía Bắc của nước Đông Thịnh ta, phụ thân và huynh trưởng dẫn đầu đại quân giao chiến với quân đội nước Bắc Nhung. Không biết bị người nào tiết lộ quân cơ dẫn đến việc đại quân nước Đông Thịnh ta liên tục thua, ngay cả phía Bắc cũng mất mấy tòa thành trì.”
“Lúc ấy Triệu Thiên đã vào Quân Cơ xử, hoàng đế bổ nhiệm ông ta làm đại thần khâm sai tra rõ việc này. Triệu Thiên tìm ra mật tín qua lại giữa phụ huynh (1) ta và nước Bắc Nhung trong doanh trướng của họ, bên trên có ghi chép tỉ mỉ phụ huynh ta cấu kết với nước Bắc Nhung như thế nào, tiết lộ quân tình, cũng cố ý bại trận, đem vài tòa thành trì chắp tay tặng cho nước Bắc Nhung. Sau khi chuyện thành công, hoàng đế nước Bắc Nhung sẽ đồng ý với phụ huynh ta, giúp bọn họ mưu phản, cướp đoạt hoàng vị.”
(1) phụ thân và huynh trưởng
“Lúc ấy một phó tướng bên người phụ thân ta còn đích thân đứng ra làm chứng cho việc cấu kết của phụ huynh ta với nước Bắc Nhung, đồng thời chuyện đó cũng được xác thực từ một tướng lĩnh tử tù bị bắt.”
“Phủ tướng quân vốn công cao hơn chủ, hoàng đế đã sớm có chỗ kiêng kị với phụ huynh ta. Nhân chứng vật chứng đều có đủ, tất nhiên hoàng đế tin tưởng không chút nghi ngờ, cuối cùng lấy tội thông đồng với địch phản quốc, hạ lệnh chém đầu cả Lữ gia ta.”
“Sau khi Lữ gia ta bị diệt môn, người được lợi lớn nhất chính là Triệu gia. Triệu Thiên vì có công tra rõ nên được phong làm thừa tướng đương triều, nữ nhi của ông ta là Triệu quý phi cũng được hoàng đế sắc phong làm hoàng hậu, nhi tử của Triệu hoàng hậu Lý Đình Hiên được sắc lập là thái tử.”
“Những năm nay ta biết rõ là Triệu Thiên hãm hại phụ huynh ta nhưng lại không tìm thấy chứng cứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta từng bước bước lên cao, tiêu dao pháp ngoại (2).”
(2) ung dung ngoài vòng pháp luật
Lữ Mặc Ngôn nói đến đây thì hai mắt đỏ ngầu, hận ý trong lòng dâng cao, đấm một cái lên giường, chiếc giường thiếu chút nữa bị hắn đánh vỡ tan thành từng mảnh.
Tô Cẩn thấy hắn không kiềm chế được cảm xúc thì không khỏi có chút lo lắng, nàng nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm đang nổi gân xanh của hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Lữ Mặc Ngôn nhắm mắt, khống chế tốt tâm trạng của mình, sau đó nắm lấy tay nàng: “Ta không sao, dọa nàng rồi sao?”
“Không có.” Tô Cẩn lắc đầu, suy nghĩ rồi hỏi: “Phó tướng bên người phụ thân nhất định đã bị Triệu Thiên thu mua, ngươi có đi tìm hắn ta không? Còn tên tù binh kia thì sao?”
“Tù binh sớm đã bị hoàng đế giết sau khi phụ huynh ta nhận hình phạt, tên phó tướng kia cũng tự vẫn trong nhà ngày phụ huynh ta bị hành hình. Đồng thời để lại di thư, nói mình phản bội phụ huynh ta, thẹn với bọn họ, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, vì những gì hắn nói đều là sự thật. Nhưng phụ thân ta có ơn tri ngộ với hắn, hắn phản bội phụ thân ta, lương tâm khó có thể bình an, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.”
“Tù binh và tên phó tướng kia chết, chẳng khác nào không có chứng cứ. Triệu Thiên là lão hồ li, ông ta cũng không thể lưu lại chứng cứ hãm hại phụ huynh ta. Ta muốn thay phụ huynh sửa lại án xử sai, nói thì có vẻ dễ. Nhưng thân phận của ta không thể bị bại lộ, nếu không sẽ liên lụy đến Thịnh và Hân Nhi. Thịnh và Hân Nhi còn nhỏ như vậy, lại không có người chăm sóc, ta không thể bỏ hai đứa nhỏ lại được, cho nên những năm này ta chỉ có thể phái Truy Phong và Trục Nhật ở kinh thành tìm hiểu tin tức.”
“Triệu Thiên bây giờ quyền cao chức trọng, muốn hạ gục ông ta, trừ phi vào triều đình, sau đó tìm một chỗ dựa có thực lực ngang với ông ta. Nhưng với gương mặt này của ta, chỉ cần vào kinh thành, thân phận sẽ lập tức bị bại lộ. Cho nên những năm nay ta vẫn luôn phái người đi tìm kiếm nơi ở của thần y Tiết Mộc Hoa, hi vọng có thể mời ông ấy giúp ta thay hình đổi dạng. Chỉ là vị Tiết thần y này như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, người của ta những năm nay khổ cực tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.”
Tô Cẩn nghe vậy thì kích động nắm lấy tay hắn: “Còn có ta nha! Ngươi quên rồi sao, cao dược lần trước ta dùng để che vết thương của ngươi, đó chính là người xưa các ngươi, à không, ý của ta đó là, cao dược kia được điều chế từ vật liệu chế tạo mặt nạ da người, ngươi chỉ cần cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể tạo ra cho ngươi một tấm mặt nạ da người.”
“Được, vậy ta đợi tin tức tốt từ nàng.”
Hôm đó nghe nói nàng có thể chế tạo mặt nạ da người, hắn đã muốn nàng giúp hắn chế tạo một tấm mặt nạ da người. Còn chưa biết mở miệng như thế nào thì hôm nay chính nàng đã tự nói ra, chuyện này không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng “người xưa các ngươi” là có ý gì?
Chẳng lẽ nàng không phải người nơi này?
Trên người nữ nhân này cất giấu quá nhiều bí mật khiến hắn không có cách nào nhìn thấu. Nhưng vẫn còn nhiều thời gian, sớm muộn cũng có một ngày hắn lôi hết toàn bộ bí mật trên người nàng ra.
“Bây giờ nàng đã biết thân phận thật của ta, cũng biết bí mật của ta, nàng có gì muốn nói không?”
Trong lòng Tô Cẩn run rẩy, nàng lo rằng mình biết nhiều bí mật của hắn như vậy sẽ bị hắn giết người diệt khẩu, vội vàng giơ tay lên thề: “Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi. Nếu không… ta sẽ bị sét đánh chết.”
Lữ Mặc Ngôn tức giận, nữ nhân này nghĩ hắn như vậy sao!
Mệt cho hắn xem nàng là người mình tin tưởng nhất, nhưng nàng lại phòng bị hắn như vậy, vậy mà còn lo hắn sẽ giết nàng diệt khẩu, đúng là tức chết hắn mà.
Hắn để tay nàng xuống, nghiêm túc nói: “A Cẩn, thân phận của ta như vậy vốn không nên thú nàng qua cửa, là ta quá ích kỉ, chỉ muốn ở cùng với nàng, cũng không nghĩ đến những chuyện khác. Bây giờ nàng đã biết thân phận thật của ta, nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ không ngăn cản.”
“Ta…” Tô Cẩn cảm thấy trước ngực như bị nghẽn lại.
Không sai, ngay từ đầu nàng chỉ muốn sinh hoạt cùng với hắn, nhưng vừa rồi nàng đã quyết định muốn cùng hắn sinh sống thật tốt.
Hiện tại hắn lại nói nàng muốn đi thì đi, hắn xem nàng là người từ tiện như vậy sao?
Nàng cắn răng tức giận nhìn hắn: “Lữ Mặc Ngôn, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi đã thú ta thì phải phụ trách với ta, đừng có mơ đến chuyện đuổi ta đi.”



