Tô Cẩn còn chưa kịp lên tiếng thì Lữ Mặc Ngôn đã chắp tay thi lễ với Tô Lương một cái: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
“Phụt…” Suýt chút nữa Tô Cẩn thổ huyết phun một ngụm máu ra ngoài.
Tô Lương cực kì kinh ngạc: “Ngươi… Ngươi gọi ta là gì? Cẩn Nhi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Tô Cẩn đến tìm ông vì muốn nói cho ông biết chuyện mình sắp thành thân, nàng nói ngay vào điểm chính: “Phụ thân, ngày mai con và hắn sẽ thành thân.”
“Cái gì?” Sắc mặt Tô Lương thay đổi, kéo Tô Cẩn sang một bên: “Cẩn Nhi, sao đột nhiên con lại muốn thành thân với hắn? Con nói cho phụ thân biết, có phải hắn… làm gì con không?”
Vẻ mặt Tô Cẩn vô cùng xấu hổ, nàng nhắm mắt nói: “Phụ thân, ngài đừng nghĩ nhiểu, hắn không làm gì con cả. Hai người chúng con thành thân là do hợp nhau, cho nên mới quyết định ở chung một chỗ.”
“Nhưng hắn có hai đứa nhỏ, phụ thân chỉ sợ con gả cho hắn sẽ phải chịu oan ức thôi!”
“Phụ thân, ngài yên tâm, con và hai đứa bé ở chung rất tốt, sẽ không chịu oan ức.”
Vì có kí ức của nguyên chủ nên nàng cũng cảm nhận được những hành vi của Dương thị đối với nguyên chủ ngày nhỏ.
Cho nên nàng càng thương hai đứa nhỏ hơn, nàng tuyệt đối sẽ không giống như Dương thị, sẽ không ác độc khắt khe với hai đứa nhỏ.
“Nhưng lai lịch của hắn không rõ ràng…”
“Phụ thân, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, mặc kệ lại lịch của hắn như thế nào con cũng sẽ không để ý, con chỉ quan tâm đến hắn như thế nào.” Tô Cẩn nói xong những lời này cũng tự cảm thấy buồn nôn.
Nhưng nói thật, nàng đã sớm hiếu kì với lai lịch của Lữ Mặc Ngôn, sớm muộn cũng sẽ có một ngày nàng lấy ngựa cởi giáp của hắn xuống, để xem rốt cuộc hắn là thần thánh nơi nào.
Thính lực của Lữ Mặc Ngôn vô cùng tốt, vậy nên hắn nghe được hết đoạn hội thoại của hai người không sót chữ nào.
Tâm trạng không hiểu vì sao lại vô cùng tốt, trước kia hắn cảm thấy câu nói “gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó” không phải lời gì tốt, nhưng hôm nay sao lại dễ nghe như vậy chứ!
Tô Lương thấy Tô Cẩn một lòng muốn gả cho Lữ Mặc Ngôn thì cũng không nói thêm gì nữa, ông vỗ tay nàng: “Được, nếu đây là lựa chọn của con thì phụ thân chúc phúc cho con.”
Nói rồi ông kéo nàng đến cạnh Lữ Mặc Ngôn, ngữ trọng tâm trường (1) nói: “Lữ tướng công, từ nhỏ Cẩn Nhi đã mất mẫu thân, những năm nay nàng đi theo một phụ thân vô dụng như ta cũng phải chịu rất nhiều uất ức, nàng gả cho Tô An cũng là do chịu sự bắt ép của kế mẫu. Đứa nhỏ này giữ mình trong sạch, đến nay vẫn còn là một cô nương trong sạch. Bây giờ nàng có mối lương duyên của mình, phụ thân là ta cũng cảm thấy vui cho nàng. Chỉ hi vọng sau này khi nàng gả cho ngươi, ngươi có thể đối xử với nàng toàn tâm toàn ý, bảo vệ nàng thật tốt, đừng để nàng lại phải chịu oan ức, vậy thì người làm phụ thân là ta đây cũng yên lòng.”
(1) lời nói thành khẩn
Sắc mặt Lữ Mặc Ngôn nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Mong nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta thật lòng thích A Cẩn, tất nhiên đời này sẽ xem nàng như trân bảo, dùng sinh mệnh của ta để yêu và bảo vệ cho nàng, không để nàng chịu một chút oan ức nào.”
Tiếng của nam tử vang lên bên tai, từng câu từng chữ tiến vào lòng nàng, khiến đáy lòng bình tĩnh như hồ nước thu của Tô Cẩn bị kích thích từng trận sóng nhỏ, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.
Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn lại sinh ra một loại ảo giác, dường như nàng thật sự là nữ nhân mà hắn xem như trân bảo.
Nam nhân như thế này ai có thể chống đỡ được chứ? Ai có thể không động tâm được chứ?
“Tốt tốt tốt.” Tô Lương vô cùng vui mừng đặt tay Tô Cẩn vào trong tay Lữ Mặc Ngôn: “Vậy hôm nay ta giao Cẩn Nhi cho con, hai người các con nhất định phải tin tưởng yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Cẩn Nhi, con cũng phải chăm sóc tốt hai đứa bé, tương phu giáo tử (2), làm một thê tử tốt, làm một mẫu thân tốt.”
(2) giúp chồng dạy con
Lữ Mặc Ngôn nắm chặt tay Tô Cẩn, thay nàng trả lời: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, A Cẩn đối với ta và hài tử rất tốt, nhất định nàng sẽ là một thê tử tốt, một mẫu thân tốt.”
Lữ Thịnh cũng cướp lời nói: “Công công (3), mẫu thân đối với con và muội muội rất tốt, con và muội muội cũng thích mẫu thân.”
(3) công công ở đây là ông ngoại chứ không phải công công thái giám trong cung
Lữ Hân cũng cất giọng nói mềm mại: “Mẫu thân là mẫu thân tốt nhất trên đời.”
Tô Cẩn hết cách nhìn phụ tử ba người, hai đứa bé này một xướng một họa với phụ thân mình, nhất định là do phụ thân hai đứa nhỏ dạy.
“Được được được, thật là đứa trẻ ngoan.” Tô Lương sờ lên đầu hai đứa trẻ, hốc mắt hơi ướt.
Đột nhiên ông nhớ đến đại nhi tử của mình, nhớ đến mấy năm nay không rõ tung tích của hắn, sống chết như nào cũng khó đoán, cảm giác trong lòng đau như đao cắt, hối hận đan xen.
Ông lấy từ trong ngực ra một túi tiền nhỏ, đặt vào lòng bàn tay Tô Cẩn: “Số tiền này là tất cả những gì phụ thân tích góp những năm nay, vốn muốn tích góp dể đợi đại ca con trở về cho hắn lấy số tiền nay cưới thê tử. Nhưng đến nay vẫn không rõ tung tích đại ca con, cũng không biết lúc nào hắn quay về. Bây giờ phụ thân cũng chỉ còn con và Vũ Nhi, các con nhất định phải sống tốt. Ngày mai con thành thân, phụ thân cũng không có thứ gì có thể cho con, số tiền này con cầm lấy đi mua một phần đồ cưới cho mình. Còn nữa, đồ trang sức năm xưa mẫu thân con để lại phụ thân cũng luôn giấu kĩ, ngày mai phụ thân sẽ đưa cho con, để con có thể nở mày nở mặt mà xuất giá.”
Hốc mắt Tô Cẩn hơi nóng lên: “Tạ ơn phụ thân…”
Có câu thân thể tóc da thuộc về phụ mẫu, dù có như thế nào thì nguyên chủ cũng là nữ nhi ruột của ông, máu mủ tình thâm, cốt nhục thân tình là thứ khó cắt đứt nhất. Chỉ cần ông có thể phân rõ giới hạn với mẫu nữ nhà Dương thị, nàng nguyện ý thay nguyên chủ tha thứ cho ông.
Sau khi rời khỏi Hương Mãn Viên, Tô Cẩn thấy họ mua quá nhiều đồ, hai người lại còn mang theo hai đứa nhỏ, chắc chắn không thể xách hết về được nên đề nghị thuê xe bò kéo về.
Nhưng Lữ Mặc Ngôn lại nói hắn đã cho người mang đồ về.
Thế là bốn người trực tiếp trở về nhà, đến cổng chính thì chỉ thấy hai bên cửa sân khép hờ, trên cánh cửa còn dán chữ hỉ đỏ chót.
Tô Cẩn đẩy cửa sân nhà mình ra, ba chuột một rắn một thỏ lập tức kéo nhau đến trước mặt nàng.
Tiểu Tán: [Lão đại, ngươi trở về rồi, trong nhà có hai nam nhân xa lạ đến, bọn họ phá tường đi rồi.]
Đại Mao, Nhị Mao: [Đúng vậy, đúng vậy, lão dại, nếu ngươi không về thì có khi ngay cả phòng bọn họ cũng phá nốt.]
Tiểu Hôi Hôi: [Bọn họ còn nói muốn nướng ta lên, nướng thành một con thỏ nướng thơm ngon ngào ngạt.]
Tiểu Thanh Thanh: [Bọn họ còn nói muốn lột da ta để hầm canh rắn, chuyện này quá kinh khủng rồi.]
Tô Cẩn nhìn cái sân trống rỗng, bức tường giữa hai nhà đã không cánh mà bay, gân xanh ở thái dương nhảy lên.
Mà hai kẻ cầm đầu lúc này đang bò lên thang để treo lụa đỏ lên mái hiên nhà nàng.
Tô Cẩn quát to một tiếng: “Các ngươi là ai?”
Hai người kia giật mình, thiếu chút nữa ngã từ trên thang xuống, họ nhanh chóng nhảy xuống thang, bước nhanh về phía trước, thi lễ với bốn người.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử, phu nhân, công tử, tiểu thư.”
Lữ Thịnh thấy hai người thì rất vui vẻ: “Truy Phong thúc thúc, Trục Nhật thúc thúc.”
Hai người thụ sủng nhược kinh: “Tiểu công tử, ngài đừng gọi thuộc hạ như vậy, thuộc hạ không nhận nổi.”
Tô Cẩn nhìn hai người, mặc dù hai người mặc như thôn dân bình thường nhưng chỉ cần nhìn qua khí thế cũng biết đây tuyệt đối không phải hai thôn dân bình thường, hơn nữa nàng thấy hai người này rất quen mắt.
Đột nhiên trong lòng nàng hơi động: “Ta nhớ ra rồi, hai người các ngươi chính là hai người muốn giết chúng ta ở miếu hoang đêm đó.”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hai người trượt xuống, hai người quỳ một cái bịch xuống trước mặt nàng: “Phu nhân, đêm đó thuộc hạ thật sự không muốn động thủ với ngài, chẳng qua thuộc hạ chỉ muốn hù dọa ngài một chút, hi vọng ngài có thể tự mình rời đi. Là thuộc hạ đường đột, làm phu nhân kinh hãi, mong phu nhân thứ tội.”



