Tô Uyển nghe vậy thì nhìn Dương thị với ánh mắt khó có thể tin được: “Mẫu thân, ngài…”
“Uyển Nhi.” Dương thị vội vàng kéo nàng ta lại nhỏ giọng nói: “Uyển Nhi, nếu như mẫu thân không nói như vậy thì chỉ sợ hôm nay con khó mà thoát được, con yên tâm, mẫu thân tuyệt đối sẽ không gả con cho tên ác bá này.”
Hai mẫu nữ bên này đang thì thầm, Trương Thiên Hùng bên kia đã di chuyển ánh mắt dâm đãng của mình về phía Tô Kha.
Thấy tư thái nàng ta không tệ, lại dùng khăn che mặt nên sinh lòng hiếu kì, nhân lúc nàng ta không chú ý, hắn ta giật khăn che mặt của nàng ta xuống.
“Heo!” Trương Thiên Hùng hét to một tiếng.
Người đi đường lập tức bị hấp dẫn, trong nháy mắt tiếng cười nhạo vang lên khắp nơi.
Mặc dù Tô Kha điêu ngoa nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. Lúc này nàng ta ở trên đường bị người khác chế giễu như vậy chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng ta che mặt mình òa khác.
Dương thị và Tô Uyển nhanh chóng dùng ống tay áo che mặt nàng ta lại rồi vội vàng rời đi.
“Công tử, có cần bắt nữ tử kia lại hay không?”
Trương Thiên Hùng đánh một cái lên đầu tùy tùng: “Bắt cái gì mà bắt, bản công tử là một người thương hoa tiếc ngọc, sao có thể thô lỗ với tiểu nương tử như vậy được chứ?”
Tùy tùng xoa đầu: “Vậy công tử định làm như thế nào?”
“Như thế này, ngươi đi theo xem nàng là người trong thôn nào, bản công tử muốn đến nhà nàng đề nghị kết thông gia.”
“Công tử, không phải ngài thật sự muốn lấy nàng làm thê chứ? Vậy phu nhân trong nhà phải làm sao bây giờ?”
“Hoàng kiểm bà kia ta đã sớm muốn bỏ rồi, chỉ cần tiểu nương tử chịu gả cho ta, ta sẽ lập tức bỏ hoàng kiểm bà trong nhà đi.”
“Vậy nếu tiểu nương tử không đồng ý thì sao?”
“Nếu nàng không nguyện ý thì bản công tử cũng chỉ có thể bá vương ngạnh thương cung (4) thôi, ha ha ha!” Nam tử ngông cuồng cười to.
(1) cưỡng gian
…
Mẫu nữ ba người chân trước vừa rời đi thì một nhà Tô Cẩn và Lữ Mặc Ngôn mang theo hai đứa trẻ đi ra từ một cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi của mẫu nữ ba người họ.
Trên đường còn có người đi đường đang đứng đó chỉ trỏ: “Ta lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu thấy người có mặt giống như đầu heo như vậy, giống hệt không khác chút nào với heo trong nhà ta.”
“Ha ha ha, đúng nha, lớn lên như vậy mà cũng không ngại khi gặp người khác sao, cũng không sợ dọa người ta chết hả.”
Tô Cẩn nghe thì trong lòng hiểu rõ, xem ra thuốc của nàng đã phát huy tác dụng. Thuốc đó và thuốc lau mặt hôm trước cho Lữ Mặc Ngôn là cùng một loại thuốc, nhưng thuốc sáng nay nàng dùng cho Tô Kha là thuốc bột, lúc ấy nàng giấu bột thuốc trong ống tay áo, lúc đánh Tô Kha bột thuốc kia đã rơi lên mặt nàng ta.
Sợ bị người khác phát hiện nên nàng dùng liều lượng rất ít, tác dụng của thuốc bột cũng không nhanh như thuốc nước, cho nên lúc đó sẽ không có tác dụng, phải qua một thời gian dài mới bắt đầu phát tác.
Hiện tại nghe được lời của người trên đường nói, nhất định là thuốc kia có tác dụng.
Ha ha ha, đấu với tỷ sao, tỷ biến ngươi thành đầu heo luôn.
Lữ Mặc Ngôn đang sóng vai đi bên nàng, cánh tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau nên nghe rõ tiếng lòng của nàng không sót chữ nào.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, khóe miệng hắn cũng không nhịn được mà nâng lên.
Tô Cẩn nhìn về phía hắn: “Bây giờ đi đâu.”
“Đến cửa hàng làm y phục.”
Hai người dẫn hai tiểu hài tử vào một cửa hàng làm y phục, chủ cửa hàng là một nữ tử trung niên, nàng ấy tươi cười chào đón: “Hai vị muốn may y phục cho mình hay may cho tiểu hài tử?”
Lữ Mặc Ngôn trả lời ngắn gọn dứt khoát: “Người lớn, hỉ phục, không muốn làm, muốn mua đồ sẵn.”
Bà chủ hơi sững sờ rồi lập tức cười nói: “Hai vị đến thật đúng lúc, hôm qua trong tiệm ta vừa làm xong hai bộ hỉ phục, hai vị có thể đi thử một chút, không vừa có thể đổi.”
Bà chủ vừa nói vừa lấy từ trong quầy ra hai bộ hỉ phục đỏ chót. Lúc đầu Tô Cẩn muốn nói có thể đừng đỏ quá được không, nhưng thấy dáng vẻ của Lữ Mặc Ngôn giống như rất thích thì không nói thêm gì nữa.
Hai người thử hỉ phục, hỉ phục vừa vặn với dáng người của Lữ Mặc Ngôn, người Tô Cẩn hơi gầy nên hỉ phục hơi rộng.
Hai người thanh toán tiền cọc trước để lão bản giao đến thôn Tô gia trước trưa mai.
Tô Cẩn thấy trong cửa hàng có y phục của trẻ nhỏ nên mua thêm cho hai đứa bé mỗi người một bộ.
Hai bộ y phục màu xanh và màu hồng, mặc lên người hai đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, giống như hai nắm gạo nếp, vô cùng đáng yêu.
Hai đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, Lữ Hân lại hôn một cái lên mặt Tô Cẩn: “Tạ ơn mẫu thân.”
Lữ Thịnh cũng học muội muội muốn hôn lên mặt mẫu thân một cái nhưng lại bị Lữ Mặc Ngôn ngăn cản: “Thịnh, không được nghịch ngợm.”
Lữ Thịnh bĩu môi, lần đầu tiên phản bác phụ thân: “Vì sao muội muội có thể hôn mẫu thân mà con lại không thể?”
Lữ Mặc ngôn trầm mặt nói: “Con là nam hài tử, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tô Cẩn tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Thịnh còn nhỏ như vậy, ngươi nói chuyện này với bé để làm cái gì?”
Lữ Hân ngây thơ hỏi: “Vậy phụ thân cũng không thể hôn mẫu thân sao?”
Lữ Mặc Ngôn: “…”
Gương mặt dưới mặt nạ của nam tử đen như đáy nồi.
Đúng là một nữ nhi chuyên môn hố phụ thân.
“Phụt…” Tô Cẩn nín cười, đây đúng là thiện ác hữu báo, đúng là báo ứng nha!
Lúc này bà chủ cửa hàng may y phục cũng không nhịn được mà cười trêu ghẹo: “Nếu như phụ thân con không thể hôn mẫu thân con thì sao có thể sinh cho con tiểu đệ đệ tiểu muội muội được!”
Lần này đến lượt Tô Cẩn đen, à không, đỏ mặt.
Gương mặt dưới mặt nạ của Lữ Mặc Ngôn lập tức thay đổi như ngày đêm, cười như gió xuân ấm áp: “Bà chủ nói rất phải.”
Vẻ mặt Lữ Hân mong đợi nhìn phụ thân nhà mình: “Phụ thân, con muốn tiểu đệ đệ tiểu muội muội, ngài nhanh hôn mẫu thân đi.”
Lữ Mặc Ngôn nhìn về phía Tô Cẩn, ánh mắt giống như sói đói.
Trong lòng Tô Cẩn run lên, cuống quýt chạy ra khỏi tiệm may y phục.
Lữ Mặc Ngôn một tay bế một đứa bé đuổi theo phía sau lưng nàng: “Nàng chạy cái gì, ta cũng sẽ không ăn nàng trước mặt mọi người.”
Tô Cẩn dừng bước lại, cũng mơ hồ với hành động của mình.
Đúng nha, nàng chạy cái gì nha?
Không phải chỉ là vài câu nói đùa thôi sao, vậy mà nàng lại còn xem là thật.
Tô Cẩn không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn: “Ta đói bụng, muốn về nhà sớm để nấu cơm có được không?”
“Được, đương nhiên được, nhưng chúng ta vẫn chưa mua đủ đồ, không bằng chúng ta ăn trưa luôn trên thị trấn đi! Ta biết có một tiệm mì sợi không tệ trên con đường này, chúng ta đi ăn mì được không?” Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng để trưng cầu ý kiến.
Tô Cẩn gật đầu: “Được!”
Nàng vốn định xế chiều đi đến tửu phường Hương Mãn Viên một chuyến, như thế này cũng đỡ phải chạy tới chạy lui.
Thế là một nhà bốn người đi đến quán ăn mì, sau đó mua đủ đồ vật, gửi ở tiệm may y phục rồi đến tửu phường Hương Mãn Viên.
Tiên sinh gác cổng nghe thấy lại đến tìm Tô Lương thì vẻ mặt không kiên nhẫn: “Sao hôm nay nhiều người đến tìm Tô Lương như vậy chứ, buổi sáng một đợt, buổi chiều lại một đợt, Tô Lương nói ai hắn cũng không gặp, các ngươi đi đi!”
Tô Cẩn biết đám người buổi sáng nhất định là mẫu nữ ba người Dương thị, Tô Lương không gặp các nàng khiến nàng vô cùng vui vẻ.
“Tiên sinh, ta tên Tô Cẩn, làm phiền ngươi nói với ông ấy tên của ta, nhất định ông ấy sẽ ra ngoài gặp ta.”
Tiên sinh gác cổng đột nhiên vỗ tay một cái: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lần trước ngươi đã tới, phụ thân ngươi còn ở trước mặt ta khen ngươi mấy câu nữa! Nói ngươi hiếu thuận, mua thuốc cho hắn còn mua cả bánh ngọt cho hắn nữa. Ngươi chờ một chút, ta đi vào gọi phụ thân ngươi ra.”
Tiên sinh gác cổng cười ha hả chạy vào gọi Tô Lương, Tô Lương nhanh chóng đi ra, lúc thấy phụ tử ba người Lữ Mặc Ngôn thì hơi kinh hãi: “Cẩn Nhi, Lữ tướng công đây là?”



