Skip to main content

Trang chủ Nhân Bất Như Cố Chương 60: 060

Chương 60: 060

11:59 sáng – 24/05/2025

“Cha mẹ tôi đã làm gì sai? Ba người trong gia đình chúng tôi chết vì bệnh của mẹ cậu ta!” Khương Khải không thể kìm được sự tức giận của mình. “Đúng vậy, Trương Cảnh vô tội. Vậy cha mẹ tôi bỗng dưng bị tông xe chết trên đường cao tốc, cha mẹ tôi không vô tội sao?”
Quý Đông Huân không biết phải nói gì, đối mặt với những bất hạnh lớn, ngôn ngữ của anh dường như bất lực. Nhưng anh không cho phép Khương Khải vì điều này mà làm phiền cuộc sống của Trương Cảnh. Việc nào ra việc đó, Khương Khải đúng thật rất đáng thương, từ góc độ của gã ta, anh có thể hiểu được sự hận thù và tức giận, nhưng gã ta đổ hết hận thù của mình lên người Trương Cảnh, điều này không được.
“Cha mẹ của cậu ta đã chết, tôi chỉ có thể tìm cậu ta.” Khương Khải uống một ngụm nước, nói: “Khi nhìn thấy cậu ta, tôi mới nhớ tới mình đã khổ sở nhiều năm như vậy. Không cha không mẹ, đến đâu cùng bị người ta xem thường, không ai có thể hiểu được loại cảm giác này. “
Quý Đông Huân nói:”Em ấy cũng vậy.”
Khương Khải cười: “Vậy nên tôi là người có lỗi sao?”
Quý Đông Huân lắc đầu, anh nói: “Cha mẹ em ấy là cha mẹ em ấy, em ấy là em ấy. Anh không nên nhầm lẫn giữa chuyện này.”
“Vậy tôi nên kìm nén lại sao?” Khương Khải chế nhạo, “Anh có biết mình tên là gì không? Đứng nói tất nhiên sẽ dễ hơn làm rồi.”
Quý Đông Huân nói: “Điểm này em ấy mạnh mẽ hơn anh rất nhiều. Mắt anh nhìn về phía sau, còn em ấy biết hướng về phía trước. Anh luôn nghĩ về những đau khổ trong quá khứ, vậy nên anh không bao giờ có thể thoát ra khỏi nó.”
“Đừng so sánh với nhau, vị trí của chúng tôi khác nhau.” Khương Khải nói, “Cậu ta tại sao có tư cách nhìn về phía sau? Quên đi, tôi nói với anh cũng vô dụng, anh không hiểu được, bởi vì không phải cha mẹ của anh bị tông chết. “
Quý Đông Huân gật đầu: “Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Tôi chỉ biết rằng anh đã đem hết tất cả những cảm xúc tiêu cực này trút lên em ấy. Nó không có ý nghĩa gì. Vậy anh nói xem, gần đây anh tìm em ấy muốn nói gì? Hoặc là…anh có đe dọa gì em ấy không?”
“Không tiện nói cho anh biết.” Khương Khải cười, “Nói với anh cũng chả có ý nghĩa gì.”
Quý Đông Huân nghiêm mặt nói: “Anh không cần phải nói ra, nhưng anh phải hiểu một điều. Em ấy có thể cảm thấy có lỗi với anh vì cha mẹ của em ấy, còn tôi thì không.”
Anh nhìn vào mắt Khương Khải, nói từng chữ từng chữ: “Tôi không nợ anh cái gì, cho nên nếu anh làm em ấy không vui, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
“Ôi, tôi thật sự sợ muốn chết rồi đây.” Khương Khải làm động tác khoa trương, rồi cười chế giễu, “Nhưng phải làm sao, có vẻ như cậu mới là người khiến cậu ấy đau khổ nhất. Lúc đó không ngờ cậu có tính cách như vậy, ra đi thật dứt khoát, nói đi là đi luôn.”
Khi Khương Khải đề cập đến chuyện của năm đó, sắc mặt của Quý Đông Huân vẫn như cũ. Khương Khải nhìn kỹ sắc mặt của anh, thấy anh thật sự còn không có thay đổi gì trong ánh mắt, giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt vời, không hổ là người làm chuyện lớn, toàn thân đều đội mũ xanh mà nói quay lại là quay lại được luôn. Ôi mẹ ơi, đúng thật là một tình yêu quá tuyệt vời. “
“Hôm nay tôi đến đây để hỏi anh.” Quý Đông Huân đứng lên, trầm giọng nhìn Khương Khải: “Em ấy lúc trước có biết tôi rời đi không.”
−− “Không biết.”
Khương Khải cười nhẹ, không do dự một giây đáp.
“Hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn không biết.” Khương Khải lắc đầu, giống như bất lực nói: “Không hề biết, cậu ta bị bệnh thần kinh rồi, người bị bệnh thần kinh thì làm sao có ký ức chứ?”
Cả trái tim Quý Đông Huân run lên, tim như bị dao đâm.
“Đó là lý do tại sao cậu ta hận cậu nhiều năm như vậy.” Khương Khải lấy ra một điếu thuốc, gật gật đầu. “Người anh em, cậu cũng không thể trách người khác được, trách là trách cậu không tin cậu ta. Lúc đó đầu óc cậu ta đã rối loạn rồi, cậu ta thậm chí không biết rằng mình đã ngủ với tôi hay chưa. Vậy nên tại sao cậu ta lại biết mình bị bệnh thần kinh chứ?”
Quý Đông Huân lùi lại một bước, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“Cậu đột nhiên biến mất, cũng không để lại lời nhắn gì. Haiz, người mình yêu nhất cũng không tìm được nữa, cậu nói xem cậu ta có phát điên không?”
“Vừa hận cậu, lại vừa không có tự trọng mà nhớ cậu, người bình thường còn có thể bị tra tấn điên cuồng, huống chi một người tinh thần có chút thất thường vậy, hừ…thật đáng thương.”
Quý Đông Huân không biết diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, nếu nói vừa rồi là một con dao găm vào tim, thì bây giờ giống như ai đó đang cầm con dao đâm lại vết thương ban đầu, máu me be bét. Đau đến mức không thể nói nên lời.
“Người đàn ông đáng thương.” Khương Khải vẻ mặt thương cảm nói, “Thật đáng thương. Tôi đã nói hết những chuyện này với cậu rồi, cậu còn dám giải thích với cậu ta sao? Đi nói với cậu ta đi, ‘Đừng ghét anh, anh rời đi là vì em ngủ với người khác’ hả?”
Hai mắt Quý Đông Huân đỏ ngầu, đưa tay ra bóp chặt lấy hàm Khương Khải, đôi tay dùng lực đến độ không ngừng run lên, anh trợn trừng mắt nhìn người trước mặt, không nói một lời.
“Nhìn tôi như vậy cũng vô ích, cậu ta có ngày hôm nay, cũng không thiếu công lao của anh.” Khương Khải bị bóp, lời nói mang theo sự mơ hồ, ánh mắt chứa đầy trào phúng: “Cậu đoán xem nếu cậu ta mà biết cậu bỏ đi là do nhìn thấy ảnh chụp cậu ta lên giường với người khác, lại còn chính cậu ta thừa nhận. Cậu nói…có phải cậu ta sẽ phát điên nặng hơn không? Không chừng còn thấy bản thân rất ghê tởm ấy chứ?”
Quý Đông Huân nhắm mắt, nắm đấm tàn bạo rơi xuống người Khương Khải, không hề mang theo chút lưu tình.
Khương Khải đã có chuẩn bị từ trước, vốn xuất thân là sinh viên thể dục, chắc chắn sẽ không thật sự bị Quý Đông Huân đánh đến thừa sống thiếu chết. Nhưng vẫn rên lên một tiếng, loạng choạng lùi về sau ngã đè lên ghế.
Lúc Quý Đông Huân lại muốn động thủ đánh người, gã ta giơ tay cản lại, nói: “Bây giờ cậu không phải là đối thủ của tôi, cho cậu đánh vài cái hả giận thôi.”
Hôm đó trước khi rời đi, Quý Đông Huân nắm lấy cổ áo Khương Khải, gần như sắp dán mặt vào nhau, ánh mắt như hai con dao đâm vào người Khương Khải, nghiến răng gằn từng chữ một: “Tôi đã nói, nếu anh khiến em ấy đau khổ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Không cần biết anh đang muốn uy hiếp em ấy vì điều gì, dừng ngay lại.”
Có lẽ ánh mắt của anh lúc đó thật sự vô cùng đáng sợ, Khương Khải cuối cùng cũng mở mắt, nói: “Nếu cậu có thể khiến cha mẹ tôi sống lại, thì mọi việc sẽ dễ giải quyết.”
“Không tự lượng sức.” Quý Đông Huân vứt lại một câu rồi rời đi.
Trần Duy vẫn đợi ở bãi đậu xe, Quý Đông Huân từ lúc lên xe tới khi về đến nhà cũng không hề nói nửa lời.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của anh đang rất tệ, cả người đều không có tinh thần. Anh ta nhìn người đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu vài lần, thấy Quý Đông Huân chỉ lẳng lặng nhắm mắt ngồi tựa vào lưng ghế, không hề động đậy.
Trước khi anh xuống xe, Trần Duy nói: “Quý tổng, sáng mai có cần tôi đón ngài không? Sáng mai có một cuộc gặp mặt với chủ tịch Châu của Phong Lâm, ngài đừng quên.”
Quý Đông Huân gật đầu, “ừ” một tiếng.
Trương Cảnh về tới nhà đã thấy Quý Đông Huân nhắm mắt dựa vào sô pha, cậu tưởng anh đã ngủ rồi, động tác nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Quý Đông Huân cười hỏi: “Em về rồi hả?”
Trương Cảnh nhìn anh: “Em tưởng anh ngủ rồi…anh sao thế?”
Quý Đông Huân đi đến chỗ Trương Cảnh, ôm lấy cậu rồi hôn, thấp giọng hỏi lại: “Anh làm sao cơ?”
Cậu nhìn vào mắt anh: “Sao mắt anh đỏ thế, anh khóc à?”
“Anh có khóc đâu?” Quý Đông Huân cười khổ, “Chắc là do buồn ngủ quá thôi. Hôm nay em về muộn thế?”
Tuy Trương Cảnh vẫn cảm thấy Quý Đông Huân có gì đó là lạ, nhưng nếu anh đã không muốn nói cậu cũng không cố hỏi. “Vâng” một tiếng, nói: “Hôm nay tan muộn, hay là anh đừng nấu cơm nữa, mình ra ngoài ăn nhé.”
Quý Đông Huân đáp ứng ngay: “Được, em muốn ăn gì?”
“Em ăn gì cũng được.” Trương Cảnh nhìn anh, cảm thấy gần đây Quý Đông Huân luôn luôn mang theo nỗi buồn. Cậu muốn nói gì đó với anh, nhưng với thân phận hiện tại thì không thể nói gì.
“Nhìn anh trông mệt mỏi, hay là không đi ăn nữa, gọi giao hàng nhé?” Trương Cảnh cẩn thận hỏi anh.
“Không sao.” Quý Đông Huân xoa xoa mặt Trương Cảnh, “Vừa may anh chưa thay quần áo.”
Trương Cảnh vốn dĩ muốn ăn lẩu, Quý Đông Huân lại nói dạ dày cậu không được tốt nên không đồng ý cho cậu ăn, Trương Cảnh cũng không đòi đi nữa. Loại cảm giác luôn bị Quý Đông Huân quản thúc như vậy khiến trong lòng cậu thấy ngọt ngào.
Cuối cùng hai người lựa chọn đến một nhà hàng đồ Tây.
Là nhà hàng trước kia họ vẫn thường đi với nhau.
Trương Cảnh cùng với người khác đến đây một lần, lần đó còn ở chỗ đó gặp được Quý Đông Huân. Khi ấy cậu giới thiệu với người kia anh là bạn trai cũ của cậu, bây giờ quan hệ của hai người biến thành như thế này, nghĩ lại thật muốn cảm thán.
Quý Đông Huân hỏi: “Tiểu Cảnh, em còn nhớ lần đầu tiên chúng mình đến đây không?”
Ánh mắt Trương Cảnh bỗng chốc nhu hoà hơn rất nhiều, gật gật đầu: “Em chiến thắng trận đấu, thắng anh một bữa cơm.”
Quý Đông Huân ngắm nhìn Trương Cảnh trước mắt mình, thật ra nếu chỉ nhìn bên ngoài, sự thay đổi của cậu không hề rõ ràng. Khi đó cậu cũng là dạng cao cao gầy gầy như này, tóc rất ngắn, chỉ là ngày đó đôi mắt của cậu luôn sáng ngời, giống như đã giấu trong đó cả một bầu trời sao. Ánh mắt đó nhiệt tình mà trực tiếp, dù cho nhiều chằm chằm cậu bao lâu cậu cũng đều sẽ nhìn thẳng lại, ánh mắt cậu không bao giờ né tránh.
“Anh nhìn em làm gì?” Trương Cảnh liếc anh một cái, không tự nhiên rời mắt đi: “Mặt em dính gì sao?”
Tim Quý Đông Huân nhói lên một chút, cười cười lắc đầu nói: “Em đẹp trai.”
Bác sĩ tâm lý đã nói, những người thần kinh có trở ngại tâm lý, dù cho biểu hiện bọn họ có vẻ như không quan tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng để tâm. Vì bản thân không giống những người khác, căn bệnh này luôn bị dẫm đạp đến tận cùng nếu bị người khác chế giễu.
Quý Đông Huân nhìn Trương Cảnh, lòng đau như cắt.
“Tiểu Cảnh.” Quý Đông Huân gọi cậu một tiếng.
Trương Cảnh nhìn anh: “Vâng?”
“Em rất tốt.” Quý Đông Huân nói, “Anh rất thích em.”
“A! Anh…” khoé miệng Trương Cảnh hơi hơi cong lên, nhưng lại cực lực kìm nén bản thân để không biểu hiện quá rõ ràng, cậu tỏ ra không để ý mà nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “…Vừa mở miệng đã thả thính.”
Quý Đông Huân cười: “Muốn nghe không? Muốn nghe thì sau này ngày nào cũng sẽ cho em nghe.”
“Hả…” Trương Cảnh sờ mũi, hắng giọng không nói.
Quý Đông Huân nhìn thấy sự ấm áp ôn nhu xen lẫn với yêu thương luyến tiếc trong mắt Trương Cảnh, nơi quen thuộc luôn là nơi gợi lại cho người ta nhiều hồi ức. Anh nhìn dáng vẻ yên lặng ăn cơm của cậu, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
May mà anh đã quay về, mọi thứ vẫn còn kịp.