Trương Cảnh mấy ngày nay tâm trạng rất tốt.
Bắt đầu từ khi nào? Điều này không phải rất rõ ràng sao.
Bắt đầu từ khi Quý Đông Huân nói “Anh yêu em” với cậu. Cảm giác mọi tế bào nổ tung trong tích tắc, thậm chí có chút không chân thật.
Khi trò chuyện với bác sĩ, bác sĩ cười và hỏi cậu: “Hôm nay tâm trạng tốt sao?”
“Tốt lắm,” Trương Cảnh gật đầu, “Để bác sĩ nhìn thấy rồi sao?”
“Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, tôi không nhìn ra thì đã không ngồi đây nói chuyện với cậu nữa rồi.” Bác sĩ nói.
Trương Cảnh ho khan, cười nhẹ. Cậu nhìn bác sĩ, rồi hỏi: “Ông nghĩ tôi có thể khỏi bệnh không?”
Bác sĩ nhìn vào mắt cậu: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Cái này tôi thật sự không thể biết được” Trương Cảnh có chút bất lực cười, “Tôi ước đêm nay mình có thể ngủ một giấc thật ngon ngày mai lập tức khỏe thì tốt rồi, nhưng rõ ràng không thể.”
“Cậu cứ từ từ.” Bác sĩ nói.
Trương Cảnh dựa vào sô pha, thân thể hoàn toàn thả lỏng, nhìn trần nhà rồi thở ra. Cậu im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Nếu tôi muốn ngày mai khỏi bệnh, tôi sẽ nói với anh ấy, tôi sẽ…” Cậu khẽ nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
…Em cũng chưa từng thay đổi.
Bác sĩ nhìn cậu nhẹ nhàng nói: “Thật ra bây giờ cậu có thể thử.”
Trương Cảnh cười, lắc đầu nói: “Được rồi nói sau đi.”
…
Sau khi nghe Trần Duy nói, Quý Đông Huân nhướng mày hỏi: “Anh có chắc đó là người mà tôi đang nói đến không? Chẳng phải anh ta đang làm giáo viên sao?”
“Chắc chắn đó là anh ta, tên và quê của anh ta đều trùng với tên đăng ký trong một phòng tập thể hình làm huấn luyện viên. Nhắc tới nó, tôi đã đến phòng tập thể hình này một lần, nhưng đó là năm ngoái. Còn việc ở lại trường…có vẻ như không qua được kỳ thực tập. “
Quý Đông Huân không nói gì, một lúc sau, anh nói, “Tôi biết rồi. Cảm ơn anh Duy. Gần đây, vì chuyện cá nhân mà tôi đã làm phiền anh rất nhiều.”
“Ngài không cần nói cảm ơn với tôi đâu.” Trần Duy cười nhìn vào kính chiếu hậu, “Đừng ngại.”
Quý Đông Huân cười nhạt hỏi: “Anh ta đã kết hôn chưa?”
“Chưa, vẫn còn độc thân.” Trần Duy nói.
Quý Đông Huân gật đầu, đôi mắt đen sâu lắng, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể tìm được phòng tập đó không? Ngày mai tôi muốn đến đấy.”
“Có thể, ngày mai tôi đi cùng ngài.”
Quý Đông Huân nhìn số điện thoại trên màn hình, vuốt vuốt ngón tay, cuối cùng nhấc máy khóa màn hình.
Có một số người bạn cảm thấy rất chán ghét, ngay cả khi bạn nghe thấy giọng nói của bọn họ bạn cũng sẽ cảm thấy rất buồn nôn.
Hôm nay Quý Đông Huân không đợi Trương Cảnh tan làm, Trương Cảnh vừa về đến nhà đã thấy Quý Đông Huân ở nhà đợi cậu. Vừa bước vào, cậu thấy trong phòng có rất nhiều đồ đạc.
“Những thứ gì đây?” Trương Cảnh hỏi
Quý Đông Huân cười nói, “Anh thực sự không thể nói cho em biết từng thứ một được, anh chỉ có thể nói rằng đây đều là cây thôi, chi tiết hơn thì anh cũng không thể biết được.”
Trương Cảnh thay giày, đi tới: “Sao lại mua nhiều hoa như vậy? Anh có biết anh chăm sóc chúng không? Dù gì thì em cũng không biết.”
“Tìm tư liệu thôi,” Quý Đông Huân quỳ xuống chạm vào một chiếc lá rộng. “Nhìn nhiều vào thứ có sức sống, tâm trạng cũng vì thế mà cảm thấy tốt hơn.”
Trương Cảnh không biết nên cười hay nên khóc, Quý Đông Huân dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu. Bác sĩ tâm lý đề nghị anh nên đặt nhiều đồ đạc trong nơi ở sẽ khiến tâm tình trở nên tốt hơn, Quý Đông Huân cảm thấy cây xanh rất tốt, chúng tràn đầy sức sống.
Quý Đông Huân như này làm Trương Cảnh không dám nhìn thêm, nhìn nhiều một chút sẽ càng thêm đắm chìm, hiện tại mỗi ngày cậu đều giãy dụa. Sự kiên định ban đầu đang từng bước thu hẹp lại, khó có thể không dao động khi ở bên anh mỗi ngày.
Buổi tối, hai người tắm rửa xong thì nằm ở trên giường, Trương Cảnh buồn chán cầm điện thoại di động lướt qua vòng bạn bè. Lâm Khẳng đăng một dòng trạng thái, trông vừa cô đơn lại vừa thiếu vắng tình yêu thương. Ngay khi Trương Cảnh đang định bình luận về dòng trạng thái, điện thoại cậu chuyển sang giao diện có người gọi.
Cậu liếc nhìn dãy số, là Khương Khải.
Cậu nhấn nút cúp máy, trực tiếp tắt điện thoại, rồi ngẩng đầu nhìn Quý Đông Huân.
Vẻ mặt của Quý Đông không thay đổi, anh hỏi: “Anh ta vẫn tìm em à?”
Trương Cảnh không trả lời.
“Hai người không nói chuyện nữa à?” Quý Đông Huân vừa nhìn Trương Cảnh vừa hỏi.
Trương Cảnh mím môi: “…Ừm.”
Quý Đông Huân định nói điều gì đó khác, nhưng Trương Cảnh đã ngắt lời anh. Cậu nhìn Quý Đông Huân, vẻ mặt có chút kháng cự, trầm giọng hỏi: “Giữa chúng ta có thể đừng nhắc tới anh ta được không?”
“Được.” Quý Đông Huân không do dự mà đồng ý luôn, anh cúi người hôn lên môi Trương Cảnh.
Sau đó, cả hai người đều im lặng, không ai nói gì nữa. Trương Cảnh có chút lo lắng, nhưng cậu thực sự không muốn ở trước mặt Quý Đông Huân nhắc đến Khương Khải. Có rất nhiều lý do mà cậu không muốn nhắc tới.
Quý Đông Huân biết hiện tại cậu không muốn nói chuyện.
Nhưng Khương Khải lại quấy rầy cậu, điều này khiến Trương Cảnh thấy bất an. Đến mức này thì Quý Đông Huân không thể mặc kệ, chưa kể anh còn có chuyện muốn hỏi Khương Khải.
Quý Đông Huân nghĩ rằng bản thân khi nhìn thấy Khương Khải thì sẽ rất hận gã ta, tâm trạng của anh sẽ dao động rất nhiều.
Nhưng thực tế thì không.
Những điều Khương Khải đã làm trong quá khứ, những gì gã ta nói, cùng với tất cả những cảm xúc của Quý Đông Huân bao gồm cả sự tức giận, nhưng cảm xúc đó nông hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của anh.
Sau khi anh nhìn thấy người nọ một câu thừa cũng không thèm nói, trực tiếp hỏi: “Anh tìm Trương Cảnh?”
Có thể là Quý Đông Huân đã thay đổi quá nhiều, hoặc cũng có thể là thời gian trôi qua đã lâu, Khương Khải không nhận ra ngay. Mãi cho đến khi Quý Đông Huân nói, gã ta mới nhìn kỹ hơn. Sau đó Khương Khải nheo mắt lại, chợt mỉm cười: “Là cậu thật à?”
Quý Đông Huân không trả lời câu hỏi của Khương Khải.
Khương Khải cười khoa trương, một lúc sau mới dừng lại nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, cậu đi cùng tôi qua đây đi. Này, nhiều năm không gặp, cùng ôn chuyện nào.”
Quý Đông Huân cũng không định ở trong phòng tập nói chuyện với Khương Khải.
Khương Khải mở cửa phòng chờ, đây có thể là căn phòng mà gã ta thường xuyên sử dụng, có một số đồ đạc của gã ta ở trong đó. Quý Đông Huân không rảnh nhìn thêm, tìm một cái ghế ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn hỏi anh một số chuyện.”
“Hỏi đi,” Khương Khải nhún vai, trên mặt vẫn mang theo nụ cười khó chịu, “Sao cậu không trực tiếp hỏi cậu ta đi?”
Quý Đông Huân không trả lời câu nói của gã ta.
“Tôi đoán là.” Khương Khải cầm chai nước đưa cho Quý Đông Huân, Quý Đông Huân vươn tay đẩy ra không nhận. Khương Khải cười chế nhạo, “Tôi đoán là cậu hỏi cậu ta nhưng cậu ta không nói cho cậu biết phải không? Hay cậu không tin những lời cậu ta nói? Cũng đúng, làm sao có thể tin lời người bị bệnh thần kinh được?”
Nói xong, gã ta lại cười, giọng cười có chút chói tai.
Quý Đông Huân liếc nhìn Khương Khải, ánh mắt lạnh lùng không muốn nói nhiều.
“Này, không phải tôi lộ miệng nói ra gì rồi chứ? Cậu biết cậu ta bị bệnh thần kinh không?” Khương Khải di chuyển ghế ngồi đối diện Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân nhìn Khương Khải chằm chằm, ánh mắt hàm chứa sóng ngầm, hỏi ngược lại: “Xem ra anh biết phải không?”
“Hì hì.” Khương Khải chế nhạo không trả lời. Vặn nắp chai uống một ngụm.
Uống nước xong, gã ta nhìn Quý Đông Huân rồi cười, ném đi ném lại chai nước trên tay. Đột nhiên gã ta dừng lại và hỏi: “Quý…cậu là Quý gì đấy nhỉ, cậu định nối lại tình xưa với cậu ta sao? Chậc chậc, lúc trước …”
Khương Khải đưa mắt đi chỗ khác, cười nửa miệng nói ra một từ: “Hèn.”
Quý Đông Huân chẳng hề nhíu mày, mặt không cảm xúc hỏi gã ta, “Gần đây anh tìm Trương Cảnh, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì,” Khương Khải thản nhiên trả lời, “Không có chuyện gì cả, tôi chỉ không muốn thấy cậu ta thoải mái mà thôi. Cậu ta sống tốt lên, tôi cảm thấy không thoải mái.”
“Vậy nên?”
Giang Khải buông lỏng: “Vậy nên, tôi phải đánh thức lại cảm giác tồn tại của mình trong cậu ta, thỉnh thoảng tôi gọi cho cậu ta, để cậu ta cảm thấy chán ghét bản thân mình.”
Quý Đông Huân nhìn Khương Khải chằm chằm: “Em ấy trêu chọc gì anh sao?”
Thực ra, Quý Đông Huân nghĩ rằng anh có thể đoán được tương đối chuyện giữa hai người bọn họ, chẳng qua là khi Trương Cảnh say rượu đã làm tình với anh ta, nhưng cậu không có hứng thú với anh ta, một người có tâm còn một người vô tình, nên gã ta mới không muốn Trương Cảnh sống tốt.
Trước đó, Quý Đông Huân đã luôn nghĩ như vậy.
Cho đến khi Khương Khải nói, “Không, cậu ta không trêu chọc gì đến tôi. Người trêu chọc tôi cũng không phải là cậu ta.”
Quý Đông Huân cau mày.
“Tôi nói thật, thật ra cậu ta là người vô tội nhất.” Giang Khải xoa xoa cổ, ngửa đầu ra sau: “Trước đây tôi cũng đấu tranh rất nhiều, dù sao trước đây tôi cũng từng coi cậu ta như em trai.”
“Ý anh là gì?” Quý Đông Huân hỏi.
Khương Khải dừng lại, nhìn thẳng vào Quý Đông Huân, biểu cảm trên mặt gã ta dần dần thu lại, gã ta nói: “Cậu ta chưa nói với cậu sao? Mẹ cậu ta bị bệnh tâm thần.”
“Chết tiệt, chính là bệnh tâm thần.” Khương Khải ánh mắt căm hận nhìn vào khuôn mặt Quý Đông Huân nói: “Cậu biết cha mẹ cậu ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi đúng không.”
“Vậy thì anh có biết không …” Mắt Khương Khải đỏ ngầu. “Người bị họ đâm chết …là cha mẹ tôi?”
Quý Đông Huân hô hấp cứng lại, nhìn anh ta, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Mẹ tôi còn đang mang thai em tôi.” Khương Khải cau mày, chớp mắt, “Có lẽ là em gái. Đều chết hết cả rồi! Mẹ tôi bay khỏi xe suýt chút nữa toàn thân cũng không còn!”
Quý Đông Huân nhìn vào mặt Khương Khải, anh không biết phải nói gì. Quý Đông Huân hỏi: “Anh không nhầm chứ?”
“Không sai được!”Khương khải Khải đứng lên, đẩy ghế sang một bên, “Tôi còn lưu lại mấy tờ báo năm đó, cậu có muốn đọc không?
Quý Đông Huân trầm giọng hỏi: “Vậy anh là như vậy là muốn trả thù em ấy?”
Khương Khải lại cười, vẻ mặt có chút dữ tợn, anh ta nói: “Nếu không thì sao?”



