Quý Đông Huân ngồi ở mép giường, tay khoác lên người Trương Cảnh, đăm chiêu nhìn cậu, nhìn khuôn mặt cậu.
Sự thống hận trỗi dậy trong lòng anh.
Năm đó Quý Đông Huân rời đi đột xuất lại vô cùng tuyệt tình, anh cắt đứt mọi cách liên lạc, kể cả điện thoại cá nhân lẫn mạng xã hội. Anh cho rằng bản thân có lẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Thời gian đầu vô cùng khó khăn và đau khổ, nhớ nhung, không can tâm, tiếc nuối, phẫn nộ, tất cả cảm xúc anh đều đã trải qua, nhưng nhiều nhất vẫn là hận.
Hận cậu không trưởng thành, vô tâm với anh.
Cũng hận chính bản thân mình, lúc đó trong lòng biết rõ những lời Trương Cảnh nói chỉ vì quá tức giận mà thôi, vậy mà vẫn cố tình nói “được”. Nghĩ lại nếu không có trận cãi vã lúc đó, những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra. Nhưng sai thì cuối cùng vẫn sẽ là sai, dù hối hận cũng không cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Đêm tối là thời gian khiến tâm trạng con người không thể nào bình ổn được, Quý Đông Huân không nhịn được mà lên mạng xem những tin nhắn mà Trương Cảnh đã gửi cho anh, cuộc sống của Trương Cảnh cũng không hề dễ dàng gì, vẫn luôn cố gắng tìm anh.
Quý Đông Huân chưa từng trả lời cậu, không biết phải trả lời thế nào. Đau lòng có, nhớ nhung có, những vẫn là không thể buông xuống khúc mắc trong lòng.
Sau này có lẽ đã không còn cảm giác thống hận nữa, chuyện gì xảy ra cũng sẽ có hai mặt lợi hại, đợi đến khi bản thân tự bước ra khỏi ranh giới của sự thống hận, quay đầu nhìn lại sẽ tự hiểu ra mọi thứ.
Ai cũng có lỗi, không ai thoát được trách nhiệm trong việc này. Hai người có thể đi đến nước này, đều là do chính bọn họ làm ra.
Tin nhắn cuối cùng mà Quý Đông Huân nhận được từ Trương Cảnh là hai năm trước, chỉ đơn giản một câu: “Anh còn trở về không?”
Quý Đông Huân lúc đó không biết bản thân có còn trở về hay không. Có lẽ một ngày nào đó buông bỏ được tất cả anh sẽ trở về, nhưng cũng có thể cứ như vậy trôi qua. Chuyện tương lai ai mà nói trước được.
Quý Đông Huân đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của Trương Cảnh, Trương Cảnh ngủ vẫn luôn không được sâu giấc, lông mi run run. Tay anh cũng như có chút run rẩy, trong tim như khuyết mất một phần, làm cách nào cũng không để lấp đầy góc khuyết đó.
Anh không thể ngờ rằng trong mấy năm họ xa nhau, Trương Cảnh lại gặp phải vấn đề về tâm lý.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra có một quãng thời gian những tin nhắn cậu gửi cho anh có gì đó không bình thường, để ý một chút có thể phát hiện ra biểu hiện của bệnh tâm thần.
Quý Đông Huân nhắm mắt, tự mắng bản thân thật tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với Trương Cảnh, cũng tàn nhẫn với chính mình. Người này là người từ đầu tới giờ anh luôn yêu thương, trong tim anh cậu chưa bao giờ không quan trọng, nhưng tin nhắn của cậu, dù chỉ là một câu anh cũng chưa hề hồi đáp, đến một cơ hội để hối hận anh cũng không để cho cậu.
Nếu như không phải lần này trở lại, Quý Đông Huân có lẽ cả đời cũng sẽ không chủ động đi tìm Trương Cảnh.
Sau khi anh trở lại, lần đầu gặp lại Trương Cảnh là khi cậu đứng dưới sảnh công ty đợi người. Tay kẹp một chiếc mũ bảo hiểm, một chân còn gác hờ lên xe mô tô, ánh mắt nhìn về phía trước không biết đang nhìn thứ gì.
Cả người cậu toát lên một vẻ cô đơn không cách nào diễn tả được.
Thật ra có rất nhiều chuyện đều là, khi bạn không nhìn thấy người đó thì có thể kiên trì, có thể cố chấp. Nhưng khi thật sự gặp được người đó, sống sờ sờ đứng trước mặt bạn thì bạn lại vô thức mà quan tâm lo lắng cho họ, vẫn là không nỡ mặc kệ người ta. Những chuyện ồn ào trong quá khứ, khi đó đều không còn quan trọng nữa.
…
Buổi sáng Trương Cảnh bị cơn đau dạ dày làm tỉnh dậy, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút choáng váng, mặt trời đã lên cao rồi, cậu dụi dụi mắt.
“Tỉnh rồi?”
Khi giọng nói mang theo ý cười của Quý Đông Huân truyền vào tai cậu, Trương Cảnh vô thức nhìn sang. Anh đã tắm qua một lần, cả người vô cùng có tinh thần, rất đẹp trai.
Chỉ là trong mắt anh hiện lên vài đường tơ máu, nhìn trông có chút tiều tụy.
“Ừm.” Trương Cảnh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh, quả nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười một chút rồi nói: “Anh dậy sớm vậy?”
Quý Đông Huân cười đáp: “Sớm? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Trương Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chín giờ?”
“Sắp mười một giờ rồi, mau dậy tắm rửa đi rồi ăn cơm.”
Hóa ra đã muộn vậy rồi, chẳng trách dạ dày của cậu lại đau đến vậy. Trương Cảnh đứng lên ấn ấn vào bụng, dạo gần đây hình như số lần đau càng ngày càng nhiều.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Trương Cảnh tắm rửa xong đi ra liền thấy đồ ăn sáng đã được Quý Đông Huân chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cậu cầm lấy cốc sữa bò, uống một ngụm.
“Không đi, hôm nay ở nhà với em.” Quý Đông Huân cười đáp.
“A…” Trong lòng Trương Cảnh vẫn còn ký ức của lần cãi vã trước đó, có chút hơi mất tự nhiên. Những việc như cãi nhau này thật sự rất khiến người tổn thương, lúc cãi vã khó chịu, tranh cãi xong rồi cũng không khá hơn chút nào, lại còn mất một thời gian mới có thể trở lại trạng thái ban đầu.
“Anh phải đi làm chứ, em cũng không có bệnh gì.” Trương Cảnh sờ sờ mũi, “Anh ở nhà với em, em cũng không trả lương cho anh.”
Quý Đông Huân nhét thìa vào tay cậu: “Anh trả lương cho em.”
Trương Cảnh cúi đầu không lên tiếng nữa, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Trương Cảnh tranh thủ lúc Quý Đông Huân rửa bát mà trốn đi uống thuốc, nghĩ thầm cũng mấy ngày rồi không đến khám, ngày mai phải hẹn với bác sĩ một tiếng, việc chữa bệnh này có thể tiếp tục được bao lâu liền cố gắng tiếp tục, nếu phải tạm ngưng, Trương Cảnh cũng sẽ không yên tâm.
Mọi lần chữa trị đều là nghiêm chỉnh nghe theo phác đồ trị liệu của bác sĩ, nếu bây giờ dừng lại, cậu coi như xong rồi.
Ngày hôm đó trôi qua cũng tính là yên bình, Trương Cảnh không thể giải quyết được bản than khi nhìn thấy nghe thấy ảo giác, ngoại trừ im miệng không nói câu gì, Khi Quý Đông Huân nói chuyện cậu luôn cố gắng dùng từ đơn giản nhất để trả lời, quả thực không còn cách nào khác.
Quý Đông Huân vừa làm xong một đĩa hoa quả mang ra cho Trương Cảnh thì thấy cậu cúi đầu, khẽ “ừ” một tiếng, Nếu là trước kia, Quý Đông Huân cũng không chú ý đến hành động nhỏ như vậy, nhưng bây giờ nhìn Trương Cảnh, anh cảm thấy trong tim một trận đau đớn đến tột cùng.
Anh đi tới ngồi cạnh Trương Cảnh: “Cảnh Cảnh, ăn hoa quả không?”
Trương Cảnh bỗng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc thấy anh ngồi cạnh, trong mắt còn hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Cậu cười nhẹ một tiếng đáp: “Có ạ.”
Quý Đông Huân đặt đĩa trái cây lên đùi cậu, đưa tay sờ mặt Trương Cảnh.
Sắc mặt Trương Cảnh không có gì khác thường, nhưng ánh mắt lại mang theo sự mềm mại vô cùng.
So với trước kia, cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều. Quý Đông Huân vòng tay ôm lấy vai cậu, khẽ hôn lên vành tai cậu. Động tác của Trương Cảnh bị dừng lại.
Quý Đông Huân nói: “Bảo bối.”
“Gì cơ?” Trương Cảnh nhìn anh.
“Không có gì.” Quý Đông Huân cười cười, hỏi: “Vết thương trên người em còn đau không?”
Trương Cảnh lắc đầu: “Vốn dĩ cũng không đau mà, mặc dù nhìn xanh xanh tím tím sợ như thế nhưng không đau chút nào, da cũng không xước.” Cậu nhìn Quý Đông Huân, có chút do dự hỏi anh: “Anh…muốn làm à?”
“Không làm.” Quý Đông Huân cười khổ, “Không nỡ mà.”
Trương Cảnh cảm thấy ánh mắt Quý Đông Huân hôm nay vô cùng lạ, giống như anh đang suy nghĩ rất nhiều việc, hơn nữa còn có thể thấy được nỗi buồn của anh trong đó. Trương Cảnh không biết tại sao lại thế, nhưng cũng không hỏi anh.
Trương Cảnh nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, vốn dĩ cũng không bị thương nặng, hơn nữa ở nhà mãi cậu cũng không chịu được.
“Đừng chạy xe, anh đưa em đi nhé?” Quý Đông Huân hỏi.
Trương Cảnh nói: “Không sao, chân em vẫn bình thường mà.”
Quý Đông Huân nghĩ một chút, nói: “Mặc áo nhiều một chút, mấy ngày này thời tiết lạnh hơn đấy.”
“Vâng ạ.”
Trương Cảnh nghỉ làm mấy ngày, vừa đến tòa nhà công ty mình liền có chút kích động, vừa đúng lúc gặp được Bạch Kỳ ở bãi đậu xe.
Bạch Kỳ nhìn thấy cậu thì kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy mà cậu đã đi làm lại rồi á? Dù sao gần đây cũng không có việc gì, một mình tôi là đủ rồi.”
Trương Cảnh đút tay vào túi bước đến chỗ cậu ta, cười nói: “Còn ở nhà nữa thì tôi mọc nấm luôn đấy.”
Trương Cảnh kể với Bạch Kỳ chuyện cậu ở bên ngoài đánh nhau với người ta, mọi người trong công ty đều không biết cậu xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là cậu nghỉ phép mấy ngày đi đâu đó chơi mà thôi.
Trương Cảnh vừa bước vào cửa liền có người lao đến hỏi: “Anh Cảnh đi làm lại rồi, anh mà còn không chịu đến nữa thì bọn em không xoay kịp mất. Cũng không biết có phải do anh anh Bạch càng ngày càng nhiều tuổi rồi hay không, mà gần đây thật là vô dụng!”
Bạch Kỳ cười cười: “Tôi vẫn còn đứng đây, mà nói xấu tôi thế?”
“Cậu không ở đây tôi mới không thèm nói, lời này chính là cho cậu nghe đấy!”
“Trương Cảnh ngồi xuống, một đống thứ được ném đến trước mặt cậu, cậu hỏi: “Này là gì đấy?”
“Cái gì cũng có, hợp đồng cần ký cũng có, còn có cả phương án nộp cho cấp trên nữa, với lại quảng cáo phải quay.” San San đặt tách cafe mới pha xong lên bàn cho cậu, nói: “Uống đi, uống xong thì làm việc.”
Trương Cảnh nhìn Bạch Kỳ, cười cười hỏi cậu ta một câu: “Họ Bạch kia, không phải cậu bảo là không có việc gì nhiều à? Không phải là rất nhàn nhã hay sao hả?”
“Không nhàn được nữa rồi, cậu đừng nghỉ nữa.” Bạch Kỳ cũng bật cười: “Tôi chính là có ý nói cậu, đấy đều là việc của cậu, cậu không đến làm thì kệ cậu, tôi cứ dồn hết vào đợi cậu trở về làm là được.”
Trương Cảnh đáp: “Thật cảm động.”
Buổi chiều, Trương Cảnh đến chỗ bác sĩ, bác sĩ này mỗi lần nhìn thấy cậu đến việc trước tiên sẽ là trưng ra một nụ cười, khiến người khác cảm thấy anh ta vô cùng thoải mái, dễ tính.
Trương Cảnh cười nói: “Thôi anh đừng cười như thế với tôi, anh biết rõ tính hướng của tôi mà, nhỡ đâu có một ngày nào đó tôi bị nụ cười đấy của ngài hút hồn thì toang.”
“Cuối cùng thì cậu cũng chịu nói đùa rồi đấy?” Bác sĩ cười đáp: “Mỗi ngày tôi đều cười giả trân chỉ đợi mỗi câu này của cậu thôi, cậu cũng biết gương mặt của cậu tôi nhìn cũng hơn mười năm rồi, sớm đã chán rồi.”
“Đừng thế.” Trương Cảnh ngồi xuống sô pha. “Tôi không biết lấy lòng người khác đâu.”
Bác sĩ phẩy phẩy tay: “Đều như nhau, không biết lấy lòng nhưng cậu biết chạy mô tô, đội mũ bảo hiểm lên, đẹp trai vô cùng”.
Trương Cảnh vui vẻ một lúc lâu, nói: “Chết rồi, hôm nay tôi không có tâm trạng điều trị nữa rồi. Bác sĩ quá đẹp trai, ảnh hưởng đến việc điều trị.”
Bác sĩ như vô thức xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nhẹ.
Trương Cảnh nói với bác sĩ: “Tôi nghĩ gần đây tình trạng lại nặng hơn một chút. Có ảo thính giác kéo dài. Không có ảo ảnh thị giác, chỉ là ảo giác nghe thấy âm thanh.”
Bác sĩ “ừm” một tiếng.
“Hơn nữa, phản ứng sinh lý còn kém hơn trước, chóng mặt và nôn mửa nhiều hơn. Nhưng tâm trạng khá ổn định, không lo lắng bất thường, không hưng phấn quá khích, cơ bản vẫn ở trạng thái bình thường.”
Bác sĩ cúi đầu viết trên giấy ghi chép.
“Giấc ngủ vẫn như trước, không tốt lắm cũng không đặc biệt khó ngủ. Có nhiêu đó thôi.”
Bác sĩ nhẹ giọng hỏi: “Lực chú ý thì sao?”
“À, có thể tập trung. Ở khía cạnh này thì không có vấn đề gì, cũng không thay đổi so với trước đây.”
Bác sĩ cười nói: “Rất tốt.”
Trên thực tế, liệu pháp chữa trị tâm lý vô cùng nhàm chán, chỉ trò chuyện mọi lúc và bằng nhiều cách khác nhau. Trong lúc trò chuyện, hầu hết ánh mắt của bác sĩ đều nhìn chằm chằm vào bệnh nhân, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết gì đó vào giấy.
Trương Cảnh đã rất quen thuộc với các quy trình điều trị như vậy, khi bắt đầu điều trị, cậu còn cảm thấy rất mệt, hầu như ngày nào cũng phải ngủ một giấc sau khi nói chuyện. Do thỉnh thoảng cậu né tránh câu hỏi của bác sĩ để thể hiện bản thân không phải là một bệnh nhân rối loạn tâm thần, nên luôn phải suy nghĩ trả lời thế nào mới khiến mình trông có vẻ bình thường. Thần kinh luôn căng thẳng như vậy trong suốt hai tiếng đồng hồ nói chuyện liền thật vô cùng mệt mỏi.
Nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi, Trương Cảnh sẽ không đặc biệt chú ý tới chuyện này, hoặc có thể cậu đã chấp nhận vấn đề tâm thần của mình.
Quả nhiên không có gì là không thể tiếp thu được được sau một khoảng thời gian dài.



