Quý Đông Huân cũng không rõ tâm trạng của mình là gì, anh lại một lần trơ mắt nhìn Trương Cảnh bị người khác hôn, ngay trước mắt mình.
Thậm chí ngay lúc Khương Khải hôn lên mặt Trương Cảnh, mắt anh ta còn nhìn sang anh.
Trần ngập ý khiêu khích.
Đánh cũng đã đánh rồi, Khương Khải thậm chí cũng không đánh trả lại, gã ta chỉ nửa cười hỏi một câu: “Khó chịu không? Nhìn thấy tôi hôn cậu ta, cậu khó chịu không?”
Quý Đông Đình bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy cậu tức giận rất thú vị.” Khương Khải sờ khóe miệng bị anh đánh, nói: “Người nghiện sạch sẽ không phải là cậu ta, là cậu nghiện sạch sẽ đúng không? Tôi nhớ trước đó cậu ta đã từng nói.”
“Ôi, thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi các cậu, làm chuyện đó với con trai, là cảm giác gì nhỉ?”
Quý Đông Huân nắm tay giáng lên mặt anh ta lần nữa.
“Cậu đánh tôi cũng vô dụng, tôi hôn cũng hôn xong rồi.” Khương Khải vẫn không đánh trả, anh ta cười nói: “Thật ra cậu thật sự rất tốt.”
Quý Đông Huân cau mày, nói từng chữ một: “Anh thật ghê tởm.”
“Tôi còn có thể ghê tởm hơn nữa kìa.” Khương Khải dí sát vào: “Người này, tôi nhất định phải cướp với cậu.”
Quý Đông Huân cười lạnh một tiếng: “Cậu có thể thử xem.”
Lúc đó Quý Đông Huân dường như nghe thấy một câu chuyện cười vậy, có người có thể cướp Trương Cảnh với anh sao? Bọn họ ở bên nhau bốn năm rồi, Quý Đông Huân chưa bao giờ nghĩ rằng người khác có thể cướp người từ trong tay anh cả.
Tối đó Trương Cảnh nghĩ rằng mình có thể sắp bị Quý Đông Huân làm đến chết mất.
Hầu hết thời gian trên giường Quý Đông Huân đều rất dịu dàng, rất hiếm khi có kiểu làm tình liều mạng như thế này, có vài lần Trương Cảnh cảm thấy mình như sắp nghẹt thở đến nơi.
Cậu ôm Quý Đông Huân thật mạnh, nói: “Anh bình tĩnh đi bảo bối.”
Quý Đông Huân nắm lấy cằm của cậu, thở hổn hển hỏi: “Anh ta nói anh ta muốn cướp người với anh, có buồn cười không cơ chứ?”
“Cướp người?” Trương Cảnh bị làm đến mức não bộ cũng hơi không thông, rơi vào trạng thái trống rỗng, còn có chút sững sờ hỏi: “Cướp ai?…em hả?”
Quý Đông Huân cắn cổ cậu: “Ừ.”
“Fuck…” Trương Cảnh thực sự không tin: “Anh ta nói lời giận dỗi thôi, anh ta là trai thẳng mà.”
Quý Đông Huân không nói nữa, sau đó Trương Cảnh cũng không có cơ hội nói nữa.
Ngày thứ hai Trương Cảnh ngay cả đứng dậy đi cũng không thể đi được.
Tuy mông rất đau, nhưng cậu vẫn rất vui mừng, ít nhất Quý Đông Huân không giống như lần trước không chịu để ý đến cậu.
Nhưng loại vui mừng này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau một thời gian cậu phát hiện, tuy lần này Quý Đông Huân không phản ứng lớn như lần trước, nhưng lại kéo dài lâu hơn.
Bầu không khí giữa hai người là lạ, Quý Đông Huân ít nói, Trương Cảnh cũng không biết chột dạ hay là làm sao, cũng không dám nói chuyện. Nhưng đôi khi cậu cảm thấy Quý Đông Huân cũng không có thay đổi gì, dường như đó là ảo giác của cậu vậy.
Trương Cảnh cũng cảm thấy mình gần đây có chút kỳ quái, không biết tại sao bệnh phiền muộn trong lòng và lo nghĩ của cậu lại tái phát rồi.
Rốt cuộc chuyện bùng nổ như thế nào bọn họ cũng không nhớ rõ. Hình như không hiểu vì sao bắt đầu cãi nhau, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã cãi nhau nửa ngày rồi.
Trương Cảnh nhìn Quý Đông Huân, hỏi: “Anh có cảm thấy ghê tởm không?”
Quý Đông Huân mím chặt môi, khẽ cau mày nhìn cậu.
“Từ sau chuyện lần trước anh cứ không nói năng gì, trong lòng anh có ý kiến gì thì anh nói ra đi, đừng có kiểu như thế này. Anh luôn cảm thấy ghê tởm phải không?” Trương Cảnh kích động đến hai mắt có chút đỏ.
Quý Đông Huân xoa thái dương, nói: “Anh nói rồi, thật sự không có.”
Trương Cảnh đè vai anh lại, Quý Đông Huân bị cậu đè ngửa trên ghế sô pha, thở dài, anh cầm lấy cổ tay Trương Cảnh, thấp giọng nói: “Được rồi, không cãi nữa.”
Trương Cảnh hất tay anh ra: “Nếu anh cảm thấy em ghê tởm, chúng ta có thể chia tay một khoảng thời gian.”
Quý Đông Huân lập tức dừng động tác, sững sờ nhìn cậu.
Trương Cảnh nói: “Anh luôn tỏ vẻ như cực kỳ bất lực, em không biết anh làm sao cả, cũng không biết em làm sao cả.”
Quý Đông Huân nhìn cậu, trầm giọng nói: “Em nói lại lần nữa.”
Trương Cảnh nhìn vào mắt anh, vẻ mặt đột nhiên có chút đau đớn.
Cậu đứng lên, Quý Đông Huân nắm chặt cổ tay cậu, sức lớn đến mức khiến Trương Cảnh thấy đau. Cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quý Đông Huân vang lên: “Nói lại lần nữa.”
Trương Cảnh quay đầu nhìn anh, nói: “…Em cảm thấy bây giờ chúng ta đều rất mệt, anh khiến em cảm thấy anh giống như…rất ghê tởm em. Anh nghĩ như thế nào anh cũng không nói, nếu thật sự trong lòng anh không vượt qua được, em có thể cho anh thời gian, đợi anh…”
Quý Đông Huân ngắt lời cậu: “Anh nói rồi, anh không có.”
Ngày hôm đó Trương Cảnh bị Quý Đông Huân đè vào ngực, áp vào tường hỏi: “Cái gì gọi là chia tay một khoảng thời gian hả?”
Quý Đông Huân đỏ mắt, ánh mắt của anh khiến Trương Cảnh cảm thấy không dám nhìn, anh hỏi: “Anh đã nói gì rồi sao? Anh nói anh ghê tởm à? Em nói anh nói ít, em là ngày đầu tiên quen biết anh à? Trước đây anh có nói nhiều không?”
Quý Đông Huân cầm lấy tay của cậu, nâng lên trước mặt cậu, Trương Cảnh khiến chiếc nhẫn trên tay hai người đâm vào mắt đau đớn.
“Chia tay một khoảng thời gian sao?” Mặt của Quý Đông Huân càng ngày càng gần, Trương Cảnh thấy mũi hai người sắp chạm vào nhau.
Cậu vẫn không lắc đầu, cậu nghe thấy giọng nói nặng nề của Quý Đông Huân vang lên, anh nói: “Được.”
Sau đó Quý Đông Huân buông cậu ra, cũng lấy bàn tay đang đè lên ngực cậu ra. Ánh mắt của anh khiến lòng Trương Cảnh đột nhiên đau nhói.
Ngày hôm đó, lúc Quý Đông Huân rời đi, mắt anh đỏ ngầu, anh có chết cũng không bao giờ nghĩ rằng Trương Cảnh có thể nói ra lời như vậy với anh.
Lần đầu tiên hai người nói lời thế này, trước đây bất kể có chuyện gì cũng chưa từng nói chia tay.
Đều đau, đều tổn thương.
Trương Cảnh đi làm trở lại, Quý Đông Huân cũng có công việc, trong cuộc sống cũng không phải chỉ có cãi vã.
Quý Đông Huân bị Trương Cảnh làm tổn thương nặng nề, anh cho rằng Trương Cảnh vài ngày sẽ quay đầu nhận lỗi, nhưng lần này anh không đợi được.
Cuối tuần Trương Cảnh phải tham dự hôn lễ, có bạn học thời đại học kết hôn. Quý Đông Huân cho rằng buổi tối cậu sẽ trở về, nhưng anh đợi đến mười giờ cũng không đợi được người về. Quý Đông Huân thở dài, vẫn là lấy điện thoại ra gọi.
Nhưng anh không người nhận điện thoại là Khương Khải.
“Ồ, có chuyện gì?” Giọng nói Khương Khải vang lên trong tai Quý Đông Huân đặc biệt chói tai.
Quý Đông Huân lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”
“Người? Người ngủ rồi.” Khương Khải cười một tiếng: “Lúc trước tôi đã nói với cậu rồi, người này tôi nhất định sẽ cướp.”
Hô hấp Quý Đông Huân cứng lại, hỏi: “Anh có ý gì?”
Khương Khải cười không rõ ý tứ: “Cúp đi, cho cậu xem thứ này.”
Anh ta nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, ba giây sau, điện thoại Quý Đông Huân vang lên mấy tiếng, đều là MMS.
Tay anh đột nhiên có chút run rẩy, có loại cảm giác không dám mở điện thoại ra nhìn.
Lúc Quý Đông Huân nhìn thấy bức ảnh, hô hấp ngừng lại mấy giây. Cảm giác ngột ngạt như dời núi lấp biển đánh vào, ngón tay cầm điện thoại trắng bệch, mắt lập tức đỏ ngầu.
Trương Cảnh trong bức ảnh đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, đôi mắt đang nhắm ngủ rất quen thuộc, dấu vết trên người cậu rất thể hiện rõ ràng chuyện vừa xảy ra, thậm chí trên lưng còn có dịch thể màu trắng loang lổ.
Quý Đông Huân không thể miêu tả được cảm giác lúc đó, hơn hai mươi năm, anh chưa bao giờ đau đớn như vậy.
Mỗi một tế bào từ đầu đến chân đều đang đau đớn, trong bức ảnh là người anh quen thuộc nhất, cho dù nhắm mắt anh cũng có thể vẽ lại y hệt, tuyệt đối sẽ không nhận sai. Anh không chỉ quen biết khuôn mặt này, mà mỗi tấc trên cơ thể đó anh đều quen thuộc.
Vết bớt rất nhỏ trên eo, Quý Đông Huân đã từng hôn lên vô số lần.
Lúc điện thoại lại reo lên, Quý Đông Huân lập tức trả lời.
“Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu còn muốn người này không?” Trong giọng nói của Khương Khải mang theo sự chế giễu.
Lý Đông Huân gần như cắn răng trả lời: “Người đâu?”
“Tôi chơi rồi mà cậu cũng vẫn yêu thật lòng à? Cậu không phải nghiện sạch sẽ sao? Đã như vậy rồi cậu vẫn muốn à?” Giọng nói của Khương Khải rất đáng hận, nhưng Quý Đông Huân lại không thể cúp điện thoại.
“Để cậu ấy nhận điện thoại.” Quý Đông Huân gằn từng chữ một.
“Ngủ rồi, mệt quá rồi.” Khương Khải phả khói thuốc vào micro, nói: “Thảo nào các cậu đều yêu đồng tính, mẹ nó thật sướng, sướng hơn làm tình với đàn bà.”
Quý Đông Huân hung hăng nhắm mắt lại.
Bên đó điện thoại đã ngắt kết nối.
Quý Đông Huân duy trì tư thế nghe điện thoại một lúc rất lâu, sau đó ném điện thoại lên ghế sô pha. Anh nhắm mắt ngồi tựa lưng lên ghế đến khi trời sáng.
Quý Đông Huân đợi điện thoại của Trương Cảnh ba ngày, anh không biết mình sẽ tha thứ cho Trương Cảnh không, nhưng anh cần một lời giải thích.
Nếu nói Trương Cảnh thích Khương Khải, Quý Đông Huân chết cũng không tin.
Ở bên nhau bốn năm, Quý Đông Huân biết tình cảm Trương Cảnh đối với mình không phải là giả. Nếu không để cậu cho mình một lời giải thích, Quý Đông Huân sẽ cho rằng Trương Cảnh cố ý làm như vậy để chọc tức mình.
Nhưng cách làm này đã vượt quá phạm vi có thể chấp nhận của Quý Đông Huân, anh không thể chịu nổi chuyện này. Cho dù Trương Cảnh quay lại nói với anh rằng cậu uống say rồi nhận nhầm người, Quý Đông Huân cũng rất khó tha thứ được.
Trước khi anh đi, anh gọi điện lần cuối cho Trương Cảnh.
Cả hai người đều im lặng nghe điện thoại, vẫn là Quý Đông Huân mở miệng trước: “Đã ngủ thật rồi à?”
“Ừ.” Trương Cảnh nói.
“Không có gì cần giải thích?” Quý Đông Huân hỏi.
Trương Cảnh dừng lại một chút, sau đó nói: “Không có.”
Quý Đông Huân cho rằng mình sẽ rất tức giận, sẽ phát điên. Nhưng lúc thật sự nghe thấy vậy mà anh vẫn ổn. Anh thở thật dài nói: “Em chăm sóc mình cho tốt nhé, anh về với cha mẹ anh.”
Giọng nói của Trương Cảnh nghe cũng rất bình tĩnh: “Ừ.”
Ngày Quý Đông Huân rời đi trời vẫn luôn mưa, anh chẳng đem theo thứ gì hết, chỉ mặc một chiếc áo với một chiếc ví tiền trong túi, ngay cả điện thoại cũng không mang theo.
Đến sân bay được nửa đường, anh đột nhiên quay người đi vài bước, tháo chiếc nhẫn trong tay xuống, tiện tay vứt vào thùng rác.



