Skip to main content

Trang chủ Nhân Bất Như Cố Chương 57: 057

Chương 57: 057

11:58 sáng – 24/05/2025

Thang máy ở công ty Nhị Cẩu đột nhiên lại có chút trục trặc khiến cậu ta phải chạy bộ từ tầng mười mấy xuống. Xuống đến quán cafe ở tầng dưới thì thở dồn dập, nhìn thấy Quý Đông Huân vừa thổ gấp, đồng thời đưa tay chào hỏi.
Cậu ta ngồi trước mặt Quý Đông Huân, nói: “Để tôi…thở…chút đã.”
Quý Đông Huân giúp cậu ta rót một cốc nước, đẩy đến trước mặt cậu ta.
Nhị Cầu hít thở ổn định lại liền uống một ngụm nước, lúc này mới lấy lại sức, hỏi anh: “Quý tổng, cậu tìm tôi có…có chuyện gì sao?”
Nhân viên phục vụ bước tới, chuyên nghiệp hỏi: “Hai vị dùng gì?”
Nhị Cẩu nhìn cậu ta một cái, nói: “Cho tôi một suất cơm rang là được, cái món gì mà cơm rang tôm signature ở quán các cậu đó, thêm ba cái bánh, tôi muốn loại có cánh gà, à với cả thêm một ly nước ép nữa, nước ép gì cũng được nhưng mà phải cho nhiều đá. Quý tổng, cậu dùng gì không?”
Quý Đông Huân lắc đầu nói: “Tôi không cần.”
“Vâng. Hai vị còn yêu cầu gì khác không?” Phục vụ lễ phép hỏi.
Nhị Cẩu nói: “Không có, cảm ơn anh bạn.”
Sau khi phục vụ rời đi, Quý Đông Huân hỏi:” Bây giờ cậu nói chuyện rõ ràng hơn trước nhiều rồi, câu vừa rồi dài như vậy mà không hề vấp.”
Nhị Cẩu uống nước nói: “Này cậu không…không hiểu? Thật ra tôi vẫn luôn có thể… nói bình thường, chẳng qua là mệt. Lúc tôi nghiêm…túc thì sẽ không nói lắp. Anh còn chưa nói đâu, tìm tôi có việc gì?”
Sắc mặt Quý Đông Huân thu liễm lại một chút, nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Nhị Cẩu chớp chớp mắt, trong lòng âm thầm tính toán. Anh ta tìm mình nhất định không thể có việc gì khác ngoài việc liên quan đến Trương Cảnh. Nhị Cẩu phần nào đã đoán ra mục đích của Quý Đông Huân, nhưng cậu ta không biết nên nói cái gì không nên nói cái gì.
Cậu ta nói xong đối với Trương Cảnh sẽ là việc tốt hay không tốt, đều không thể kết luận được.
Quý Đông Huân hắng giọng, đặt tách xuống, ngón cái vô thức cào lên thân tách.
Nhị Cẩu vẫn luôn nhìn anh.
“Tôi muốn hỏi những chuyện đã xảy ra sau khi tôi rời đi.” Quý Đông Huân nhìn cậu ta, thấp giọng nói: “Liên quan tới Tiểu Cảnh.”
Lồng ngực Nhị Cẩu lộp bộp vài tiếng.
“Hả…” Não cậu ta cật lực load nội dung, cậu ta cúi đầu, thầm thét gào aaaaaaaa tại sao cậu không đi hỏi Lâm Khẳng ý!
“Tự nhiên cậu bảo tôi nói, tôi cũng không biết nên nói từ đâu, mấy năm đó bao nhiêu việc tôi đều nói hết ra thì đến bao giờ chứ…” Nhị Cẩu nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Quý Đông Huân trầm giọng: “Vậy cậu nghe tôi nói trước.”
Nhị Cẩu nới lỏng cà vạt, có chút khẩn trương, việc này khó khăn quá rồi, cậu ta gật gật đầu.
“Trạng thái tinh thần của em ấy không ổn.” Quý Đông Huân trực tiếp vào thẳng vấn đề, không hề lòng vòng dẫn dắt để người ta chuẩn bị, vừa mở miệng liền nói vào trọng tâm: “Chất lượng giấc ngủ cũng rất kém.”
Nhị Cậu nắm chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Tôi đã thấy thuốc trong ngăn kéo của em ấy, cũng đã tra xem đó là thuốc gì.” Ánh mắt Quý Đông Huân rất nghiêm túc: “Em ấy không nói với tôi, tôi cũng không muốn ép em ấy. Nhưng tôi phải biết tình hình hiện tại của em ấy ra sao.”
“Tôi phải biết hiện tại Trương Cảnh như thế nào, như vậy tôi mới biết mình phải làm gì.”
Sợi dây đàn căng cứng trong lòng Nhị Cẩu cuối cùng cũng đã đến giới hạn, đứt rồi. Cậu ta cúi thấp đầu im lặng một lúc lâu, con tim và lý trí nổ ra một cuộc chiến ngầm. Cậu ta nhớ lại trước kia Trương Cảnh từng nói tới, nếu một ngày nào đó Quý Đông Huân biết được thì mối quan hệ của họ sẽ kết thúc. Nhưng từ góc độ của Nhị Cẩu, cậu ta thực sự muốn Trương Cảnh sẽ được vui vẻ hơn, thoải mái hơn.
Cậu ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn Quý Đông Huân, sau đó thở dài một hơi: “Nói thật, con người cậu thật sự rất tàn nhẫn, Quý tổng!”
Nhị Cẩu nhìn anh, nói tiếp: “Lúc đó hai người đến nhẫn cũng đều đeo nhẫn đôi luôn rồi, vậy mà cậu nói đi là đi, đến một câu từ biệt cũng không có. Tôi không có tư cách nói cậu như này như kia, nhưng dù sao thì tôi cũng cảm thấy…việc làm này của cậu vô cùng sai.”
Quý Đông Huân mím môi, không phản ứng.
“Dù sao bây giờ nhắc lại những chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì, nếu cậu đã trở lại rồi, tôi hy vọng hai người có thể trở lại như trước. Cảnh Cảnh rất khổ sở rồi, thật đấy.”
Nhân viên phục vụ mang món ăn lên, Nhị Cẩu nói một câu “cảm ơn”, cậu ta cầm lấy chiếc thìa, vẽ vòng tròn, đợi nhân viên rời đi liền nói tiếp: “Quý Tổng, tôi không biết cậu nghĩ sao về việc này, muốn cùng cậu ấy yên yên ổn ổn sống với nhau, hay là do tình cũ chưa dứt. Tôi nói câu này có lẽ cậu sẽ không vui, nhưng nếu cậu lại không từ mà biệt một lần nữa…Trương Cảnh sẽ không chịu đựng thêm được đâu.”
“Không đi nữa.” Quý Đông Huân hướng mắt ra cửa sổ, nói: “Rời đi một lần là quá đủ rồi.”
Nhịn Cẩu đáp: “Những loại thuốc đó dù sao cậu cũng đã tìm hiểu rồi, cậu chắc hẳn đã đoán ra phần nào. Căn bệnh này của cậu ấy là sau khi cậu rời đi mới mắc phải, sau này ổn hơn rồi, nhưng gần đây lại tái phát. Cậu ấy so với trước đây thay đổi rất nhiều, nhưng nếu cậu thật sự đặt tâm tư lên cậu ấy, cậu có thể thấy được thật ra cậu ấy vẫn là Trương Cảnh của ngày xưa, chỉ là do quá mẫn cảm quá tổn thương, nến cậu ấy tự giấu mình trong một vỏ bọc khác mà thôi.”
“Cậu ấy không muốn cho người khác biết chuyện này, đặc biệt là cậu. Nói sao nhỉ, có lẽ là do quá quan tâm đến cậu. Hôm nay tôi thanh minh cho cậu ấy một lời, từ lúc cậu đi đến giờ, không một ngày nào là cậu ấy không nhớ đến anh.”
Tay Quý Đông Huân bất giác run lên, anh nghe Nhị Cẩu nói tiếp: “Có thể trước mặt anh cậu ấy vô cùng lạnh nhạt, lại cứng đầu, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, cậu ấy chưa hề có tình cảm với một ai khác.” Nhị Cẩu nhìn sắc mặt của Quý Đông Huân, nói: “Một người cũng không.”
Quý Đông Huân nhắm chặt mắt lại, thâm tâm truyền đến từng đợt từng đợt đớn đau, anh thà rằng nghe Nhị Cẩu nói những năm qua cậu luôn có đối tượng yêu đương, còn hơn nghe được chuyện này.
Mắt Nhị Cẩu cũng đỏ lên, nghĩ lại thời điểm đó khiến trong tim nổi lên cảm giác khó chịu: “Có lẽ đổ lỗi hết cho anh là nguyên nhân dẫn đến bệnh của cậu ấy là không công bằng, đối với việc này chúng tôi cũng không hỏi cậu ấy, hoặc có thể do nguyên nhân khác. Nhưng anh rời đi chắc chắn là một sự đả kích lớn đối với Cảnh Cảnh.”
“Cậu ấy tìm anh lâu như vậy, chúng tôi cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn trạng thái tinh thần của cậu ấy càng ngày càng tệ, cảm giác đó anh chắc chắn chưa từng được trải qua.”

Ngày hôm đó Quý Đông Huân không nói được gì, có một vài điều thật ra Nhị Cẩu đã giấu trong lòng quá lâu, vậy nên trước mặt Quý Đông Huân mới nói ra tất cả. Đa số Quý Đông Huân chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng thẫn thờ nhìn ra xa cửa sổ, rất trầm mặc. Nhị Cẩu biết trong lòng anh cũng rất khổ sở, nhưng cậu ta vẫn phải nói.
Sau cùng trước khi rời đi, Nhị Cẩu hỏi Quý Đông Huân một câu: “Quý tổng, thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc. Năm đó hai người đến với nhau tôi tin tưởng rằng hai người là chân ái của nhau, vậy vì lý do gì một trận cãi nhau mà anh liền bỏ đi biệt tăm biệt tích?”
Quý Đông Huân há miệng, muốn nói ra nhưng cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, cuối cùng vẫn là không nói ra, chỉ cúi đầu cười một tiếng: “…Tôi cũng không hiểu tại sao.”
Thời gian cách vài năm, chuyện phát sinh lại nhiều vô kể. Phẫn nộ và tuyệt vọng năm đó đền bị thời gian gột rửa sạch sẽ, giờ quay đầu nhìn lại, Quý Đông Huân thực sự cảm thấy không đáng. Người trẻ tuổi dễ kích động, một vài chuyện giữ mãi không buông, bây giờ nhìn lại lại có chút đáng cười.
Cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại nỡ bỏ đến một nơi xa như vậy, cắt đứt vô cùng tuyệt tình dứt khoát.
Đến nỗi tạo thành nuối tiếc và thương đau, có lẽ cả cuộc đời này cũng không để xoá đi nỗi ân hận đó.
Cà phê đã không còn hơi ấm, Quý Đông Huân lại uống một hớp. Vị đắng trên đầu lưỡi theo cổ họng trôi xuống như thấm vào từng thớ thịt. Nhị Cẩu hỏi anh: “Cậu có hối hận không?”
Quý Đông Huân gật đầu: “Hối hận vô cùng.”
Anh nói rất tự nhiên, rất trực tiếp, Nhị Cẩu thấy anh như vậy đột nhiên không biết phải nói tiếp như nào nữa. Quý Đông Huân không hề do dự mà thừa nhận mình hối hận rồi, nhưng hối hận thì có ích gì chứ? Hối hận cũng không đổi lại được sức khoẻ của Trương Cảnh.
Nhị Cẩu nói: “Lúc đầu là cậu ấy theo đuổi cậu, cậu ấy như tên ngốc mà thích cậu nhiều năm như vậy, sau đó anh đi rồi, cậu ấy…cậu ấy liền bị bệnh. Cho nên lần này hai người quay lại, anh đừng vì tinh thần của cậu ấy không tốt mà bỏ rơi cậu ấy, cậu có điều kiện tốt, nhưng Cảnh Cảnh nhà tôi xứng đáng với những gì tốt nhất. Nếu anh cảm thấy cậu ấy không xứng với cậu thì anh lập tức rời đi đi, đừng để vì một trận cãi nhau mà nói những lời nói, làm những hành động kích thích cậu ấy, như vậy rất tổn thương.”
“Chúng tôi ở cùng nhau, tôi không hề coi cậu ấy là một bệnh nhân, cũng thật sự không cảm thấy cậu ấy có bệnh. Quý Đông Huân, nể tình cậu ấy đến nằm mơ cũng là gọi tên của cậu, hãy đối xử tốt với cậu ấy.”
Nhị Cẩu hít hít mũi, nghiêng mặt sang bên, dùng ống tay áo để che lại những giọt nước mặt của mình, nói tiếp: “Cậu đừng thương hại cậu ấy, đừng thông cảm với cậu ấy, hãy đối xử với cậu ấy như một người bình thường. Cậu cũng không cần nhường cậu ấy, hai người yêu đương bình đẳng, cuộc sống cũng bình đẳng. Chỉ cần cậu đừng để cậu ấy vừa ngủ dậy liền không thấy người, cậu ấy rất nhanh sẽ hồi phục hoàn toàn.”
Quý Đông Huân thẫn thờ một lúc, nhíu mày hỏi: “Vừa ngủ dậy liền không thấy người là như thế nào?”
“Hả?” Nhị Cẩu chớp mắt, hỏi lại: “Anh có vấn đề gì sao?”
Quý Đông Huân suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Lúc đó em ấy nói gì?”
“Cậu ấy còn có thể nói cái mẹ gì, cả người đều hoảng hốt. Tôi còn nhớ đêm đầu tiên cậu ấy nói với tôi phải đi tìm cậu, sau đó xin lỗi cậu. Hôm sau liền nói không thấy cậu đâu nữa.”
Quý Đông Huân nhíu chặt lông mày: “Em ấy có nói vì sao phải xin lỗi không?”
Nhị Cẩu nói: “Tôi không nhớ rõ lắm, mấy năm trôi qua rồi, việc này cậu còn hỏi tôi? Hai người lúc đó cãi nhau còn gì, chính là vì việc đó đó.”
Quý Đông Huân chăm chú nhìn Nhị Cậu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Anh đập tay xuống bàn, vội hỏi tiếp: “Em ấy bắt đầu mắc bệnh vào lúc nào? Tôi vừa rời đi liền phát bệnh hay là sau này mới bị?”
“Không lâu lắm.” Nhị Cẩu nhìn anh, “Có gì không đúng sao?”