Skip to main content

Trang chủ Nhân Bất Như Cố Chương 18: 018

Chương 18: 018

11:52 sáng – 24/05/2025

Trương Cảnh có dự cảm, lần này Quý Đông Huân sẽ không như lần trước, cậu nói vài câu thì không tìm cậu nữa.
Thực ra Trương Cảnh chỉ nói lời ác ngoài miệng, nhưng thực ra trong lòng cậu không phải không cảm động. Tuy rằng cậu không nhớ rõ mọi việc đêm đó, nhưng cậu nhớ rõ những hình ảnh đó, sự mềm mại và dịu dàng của Quý Đông Huân, khiến Trương Cảnh không thể khống chế mà say đắm anh.
Nhưng cứ như cậu nói với Quý Đông Huân như vậy, không phải làm tình một lần thì tất cả mọi thứ có thể trở lại như trước.
Trương Cảnh nhiều việc, không thể nghĩ tới việc này cả ngày được. Bạch Kỳ không ở đây, phòng làm việc chỉ còn mỗi cậu, thậm chí Trương Cảnh còn không có thời gian để ăn cơm nữa, những người khác cũng như vậy. Ngay cả kem dưỡng da Tiểu Mỹ cũng không thoa, đeo mắt kính gọng to lôi thôi lếch thếch. Những người khác có người yêu thì cũng không có thời gian hẹn hò.
Đó đều là công việc chồng chất sau một năm, đến lúc trễ giờ phải tăng ca mới giải quyết hết được.
Lúc Trương Cảnh về nhà đã sắp chín giờ tối.
Tối hôm trước cậu không lái xe đi ăn cơm tối mà để ở dưới bãi đỗ xe của công ty, hôm nay mới đi xe về. Cậu vừa tới nhà thì lấy điện thoại ra, thấy có ba cuộc gọi nhỡ.
Đều là cuộc gọi của Quý Đông Huân.
Trương Cảnh sửng sốt, bỏ điện thoại xuống vào phòng tắm rửa mặt. Cởi quần áo đã mặc của hôm nay ra, vừa định đến vòi sen, lại nghe thấy chuông điện thoại reo.
Cậu đi ra nhìn thoáng qua, vẫn là Quý Đông Huân. Trương Cảnh nhấp môi dưới, bắt máy.
Cậu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trái tim của Trương Cảnh thắt lại khi nghe đến giọng nói của Quý Đông Huân, đây là phản ứng trong tiềm thức của cơ thể. Nhưng đợi đến khi cậu hiểu được lời nói của Quý Đông Huân thì trái tim cậu sẽ đập nhanh hơn ngay lập tức.
Anh nói: “Mở cửa.”
Trương Cảnh thoáng nhìn qua cánh cửa, có chút khó tin: “Mở cửa cái gì?”
Hơi thở của Quý Đông Huân có vẻ hổn hển, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, anh nói: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Trương Cảnh kinh ngạc, cậu đi đến mở cửa, Quý Đông Huân thực sự đang đứng trước cửa. Trương Cảnh nháy mắt mấy cái, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Quý Đông Huân đặt điện thoại xuống, nhìn cậu nói: “Em không nghe máy, anh đành phải tới tìm em thôi.”
Trương Cảnh có hơi kinh ngạc: “Anh không có thẻ mà sao lên thang máy được? Ai cho anh thẻ thế?”
Quý Đông Huân thở ra một hơi, nói: “Anh đi thang bộ.”

Lý trí của Trương Cảnh trở nên rõ ràng, nói: “Anh tìm em làm gì, nhưng thứ nên nói em đã nói vào sáng nay rồi.”
Quý Đông Huân không trả lời, chỉ vào trong phòng, nhướng mày hỏi một câu: “Có tiện cho anh vào ngồi một lát không?”
Trương Cảnh mở cửa ra, trong nhà trừ cậu ra chỉ có một đôi dép lê của Nhị Cẩu, Trương Cảnh nói: “Anh đừng thay giày.”
Quý Đông Huân nhìn đôi dép nam xếp bên cạnh, ánh mắt tối sầm ngay lập tức, anh nói: “Đưa dép của em cho anh.”
“Hả?” Trương Cảnh không hiểu lắm.
“Em mang đôi này đi, đưa đôi em đang đi cho anh.” Quý Đông Huân lại nhắc lại một lần nữa.
Quý Đông Huân rất thích sạch sẽ, trước đó đã như vậy rồi. Trương Cảnh cạn lời, nhưng lại bởi vì Quý Đông Huân phân biệt bản thân mình khác với người khác, không hiểu sao trong lòng lại trở nên thoải mái.
Quý Đông Huân ngồi trên sô pha, Trương Cảnh hỏi hắn: “Anh uống gì?”
Quý Đông Huân lắc đầu “Không uống, em lại đây.”
Trương Cảnh không nhúc nhích.
Quý Đông Huân quay đầu quan sát xung quanh, không chỉ có một đôi dép lê, nhiều chi tiết nhỏ có thể cho thấy trong nhà này không chỉ mình Trương Cảnh ở, anh hỏi: “Em sống với ai?”
Trương Cảnh nhún vai, “Còn có thể là ai? Bạn trai đấy.”
Quý Đông Huân nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: “Em mà có bạn trai khỉ gì.”
Trương Cảnh hoàn toàn đã quên lời này là từ chính cậu miệng nói ra.
Cậu không nói lời nào, Quý Đông Huân hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
Trương Cảnh đoán không ra ý của Quý Đông Huân, cho nên hơi có chút bực bội. Cậu lắc đầu.
Quý Đông Huân cởi áo khoác vắt lên sô pha, đi đến đứng trước mặt Trương Cảnh. Anh đột nhiên đưa tay ôm eo Trương Cảnh, Trương Cảnh hoảng sợ, muốn tránh theo bản năng. Quý Đông Huân dùng sức nắm lấy, anh hôn lên môi Trương Cảnh một cái.
“Làm đồ ăn cho em ăn nhé.”
Trương Cảnh khẽ nhíu mày, không biết phải làm sao. Quý Đông Huân cũng không ép buộc cậu, hôn một cái thì buông ra.
Quý Đông Huân nấu cháo cho cậu, nguyên liệu nấu ăn trong nhà Trương Cảnh có hạn, bình thường Nhị Cẩu chỉ có thể nấu mì, cho nên muốn tìm nguyên liệu nấu ăn cao cấp là chuyện không thể. Quý Đông Huân xào thịt nạc rồi thái hạt lựu trước, sau đó tìm chút dưa leo cà rốt rồi xắt vụn, cuối cùng bỏ vào nấu cùng với cháo. Còn không quên thả mấy viên đường vào trong cháo.
Trương Cảnh thích ăn cháo ngọt một chút, bất kể là cháo gì.
“Ngày mốt cuối tuần em không đi làm chứ? Tối mai đi siêu thị nhé.” Quý Đông Huân nói với Trương Cảnh.
Trương Cảnh cầm lấy thìa, khuấy vài lần. Cậu quả bị câu hỏi này của Quý Đông Huân làm cho khó hiểu: “Đi siêu thị? Ai đi?”
Quý Đông Huân nói: “Em với anh.”
Trương Cảnh chớp mắt hỏi: “Anh có ý gì?”
Quý Đông Huân cầm chén đến bên cậu, nói: “Ý trên mặt chữ.”
“…” Trương Cảnh hỏi: “Quý Đông Huân, có phải anh bị bệnh không?”
Quý Đông Huân nở nụ cười, nói: “Em nói có là có đi.”
Trương Cảnh hoàn toàn sững sờ, mãi cho đến lúc cậu ăn xong, ngay cả bát cũng rửa xong rồi, vốn dĩ Quý Đông Huân không có ý định rời đi. Trương Cảnh ăn mấy bát cháo nên bụng no căng, có hơi buồn ngủ. Nhưng Quý Đông Huân đang ở đây, cậu không thể làm gì khác ngoài việc hồi hộp, huống hồ là tắm rửa rồi đi ngủ.
Quý Đông Huân ngồi xuống ghế sô pha, giở cuốn sách trên bàn trà ra xem. Lý trí của Trương Cảnh muốn đuổi anh đi, nhưng lại không mở miệng được. Khi có Quý Đông Huân ở bên cạnh, trái tim của cậu trở nên bình lặng một cách khó tả.
Giống như lúc nãy ăn cháo, ngọt ngào và ấm áp.
“Nhìn anh làm gì?” Quý Đông Huân nhướng mày nhìn cậu.
Trương Cảnh chỉ vào cổ tay của Quý Đông Huân nói: “Quý tổng, anh xem giờ đi. Hơn nửa đêm rồi, em phải đi ngủ rồi.”
Quý Đông Huân gật đầu, “Thi em cứ ngủ của em đi, tìm bộ áo ngủ cho anh.”
“…”
“Nếu chỉ có mình em ngủ trên ga giường thì anh không mặc cũng được.”
“…”
Quý Đông Huân đứng lên đi vào phòng tắm để tắm như không có gì xảy ra. Trương Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã lột sạch quần áo rồi, không đóng cửa phòng tắm, hiện trường trực tiếp tắm rửa.
Trương Cảnh đứng tại chỗ nhắm mắt, thật sự không thể nói ra lời để đuổi anh đi, vậy chi bằng. . .buông thả bản thân một lần.
Quý Đông Huân đi ra, Trương Cảnh đưa cho anh một cái khăn mặt mới. Cậu lại bày ra vẻ mặt giễu cợt, hỏi: “Sao nào, tối qua anh làm chưa đủ hả? Hôm nay còn muốn đến nữa à?”
Quý Đông Huân cầm lấy khăn mặt lau tóc, liếc cậu một cái rồi nhàn nhạt nói: “Phía sau của em không đau à?”
Trương Cảnh nở nụ cười, “Đúng thật là có hơi đau đấy, bình thường đều là em làm người khác, lâu rồi chưa động đến phía sau.”
Quý Đông Huân lại liếc cậu một cái, Trương Cảnh không dám truy đến cùng hứng thú trong ánh mắt của anh. Trong khi Quý Đông Huân tắm rửa cậu đã thay ga giường, lại cẩn thận gấp cái ga giường vừa thay để đấy, không muốn bị nhìn ra là vừa mới thay.
Trương Cảnh nằm bên phía bình thường Nhị Cẩu ngủ, để Quý Đông Huân ngủ ở bên cạnh. Trương Cảnh nói: “Quý tổng, hôm nay đã trễ thế này nên em không thể để anh đi được, nhưng em vẫn hy vọng về sau hai ta có thể trở lại như trạng thái bình thường. Anh như vậy làm em bất tiện.”
Quý Đông Huân không trả lời cậu, nghiêng người trực tiếp ôm chầm Trương Cảnh. Anh chặn môi của Trương Cảnh, cắn lấy môi cậu nói: “Bảo bối, không nói nữa, ngủ đi.”
Trương Cảnh vụng trộm hít lấy mùi hương dễ chịu trên người Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân vỗ sau lưng cậu, Trương Cảnh thật sự không nói lời nào nữa.
Thực ra cậu cũng không muốn phá hoại không khí hiện tại.
Một lúc sau, Trương Cảnh có chút bối rối. Quý Đông Huân đang ở bên cạnh cậu, rất lâu rồi Trương Cảnh không có được cảm giác thoải mái như thế này. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì Trương Cảnh nghe thấy Quý Đông Huân nói: “Tiểu Cảnh, ngoan nào.”
Sau đó Quý Đông Huân hôn nhẹ lên môi cậu một cái. Trương Cảnh cảm thấy mũi mình có hơi cay cay.