Đếm đó Trương Cảnh ngủ rất sâu giấc, cả người như rơi vào trong bông, quanh thân đều là cảm giác mềm mại ấm áp. Hơi thở quen thuộc vây quanh, khiến cho Trương Cảnh cảm thấy dường như có Quý Đông Huân đang ở bên cạnh.
Quý Đông Huân tỉnh dậy từ lâu, lúc mở mắt ra Trương Cảnh vẫn còn đang ngủ yên trong lồng ngực của anh. Khóe miệng thoải mái hơi nhếch lên, giống như đang mỉm cười. Trong mắt Quý Đông Huân tràn đầy yêu thích, yên lặng nở nụ cười, hôn lên môi cậu một cái.
Tối hôm qua, những nơi trên người bị Trương Cảnh cắn đều trở nên xanh tím, trông như bị bạo hành. Quý Đông Huân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trương Cảnh. Trước đây cậu ở trên giường không ngừng muốn cắn anh, nhưng khi đó không phải cắn thật, chỉ là cắn cho vui thôi. Bây giờ là cắn thật, không hề qua loa chút nào cả.
Quý Đông Huân mỉm cười nhìn chú sói con của anh, vẫn đang yên tĩnh ngoan ngoãn ngủ, nào nghĩ tới lúc cắn người lại độc ác như vậy.
Quý Đông Huân gửi tin nhắn cho Trần Duy, nói buổi sáng sẽ không lên công ty. Trần Duy trả lời tin nhắn “Vâng, thưa Quý tổng. :)”
Icon khuôn mặt cười ở cuối tin nhắn như bày tỏ anh ta đã nhìn thấu tất cả từ lâu rồi.
Quý Đông Huân tắt âm điện thoại, sau đó lại nằm xuống tiếp tục nhìn Trương Cảnh. Cứ nhìn chăm chú như vậy từ sáu giờ rưỡi tới mười giờ rưỡi, thỉnh thoảng sẽ tiến lại cậu hôn một cái. Khi Trương Cảnh lùi mình ra anh sẽ lập tức ôm lại.
Lúc Trương Cảnh tỉnh lại, đầu óc của cậu còn hơi mơ hồ, cậu đưa lưng về phía Quý Đông Huân, mở mắt ra là nhìn thấy cửa sổ. Trương Cảnh híp mắt, vừa muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp một lúc nữa, đột nhiên nhanh chóng mở mắt, đây không phải là phòng của cậu.
Quan trọng nhất là, có một cánh tay đang đặt bên hông cậu.
Trương Cảnh hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, đầu cậu hơi đau, không thể nào xâu chuỗi lại tất cả những chuyện xảy ra. Thế nhưng, cậu lại có ấn tượng với một vài đoạn ký ức rời rạc, Quý Đông Huân mang cậu từ bàn rượu đi, Quý Đông Huân tắm rửa cho cậu, Quý Đông Huân cõng cậu đi vòng vòng trong phòng.
Và…cậu điên cuồng làm tình cùng với Quý Đông Huân.
Sắc mặt của Trương Cảnh trở nên trắng bệch, cậu cảm thấy đó là ảo giác. Do sự kích thích của rượu, cậu đã ảo tưởng ra Quý Đông Huân, cho nên mọi chuyện mới vô cùng chân thực, thời gian bị ảo giác cũng kéo dài.
Chỉ có điều ảo giác của cậu không bao giờ kéo dài qua đêm cả.
Trương Cảnh tỉnh rồi cũng không dám động đậy, cậu đang nghĩ tới những điều này. Lẽ nào, tối hôm qua Quý Đông Huân đã là người thật ngay từ đầu rồi?
Chuyện này quá vô lý.
−−”Tỉnh rồi hả?”
Âm thanh từ phía sau truyền tới, hô hấp của Trương Cảnh ngừng lại. Đúng là Quý Đông Huân thật rồi.
Trương Cảnh cứng đờ quay đầu lại, đập vào hai mắt là khuôn mặt hoàn mỹ của Quý Đông Huân. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu còn không dám xác định Quý Đông Huân trước mắt là thật hay là ảo ảnh, nhưng mà ba giây sau, cậu đã biết.
Phía sau có cảm giác không được thoải mái, loại cảm giác đó Trương Cảnh rất quen thuộc.
Mỗi lần sau khi làm tình xong đều không thoải mái, đặc biệt là tối hôm qua còn không có chất bôi trơn, cảm giác càng mãnh liệt hơn.
Trương Cảnh như bị bấm nút tạm dừng, đầu óc trở nên rối loạn. Môi cậu cũng trở nên trắng bệch, điều Trương Cảnh vẫn luôn lo sợ, cuối cùng cũng đã xảy ra.
Khi đối mặt với Quý Đông Huân, cậu không phân biệt được thật hay giả.
“Sao lại nhìn anh như vậy? Em thấy ma hả?” Quý Đông Huân nở nụ cười, cánh tay đang vắt trên eo Trương Cảnh siết lại thật chặt.
Anh muốn lại gần hôn cậu nhưng lại bị Trương Cảnh đẩy ra.
Quý Đông Huân hơi kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Cảnh, em sao thế?”
Trương Cảnh lập tức ngồi xuống, cậu cau mày nói: “Tối qua em đã uống quá nhiều.”
Quý Đông Huân nháy mắt: “Em có ý gì?”
“Là…” Trương Cảnh nhìn những vết cắn trên người Quý Đông Huân, cậu không biết nên nói gì, cậu hơi dừng lại, nói tiếp: “Vậy anh có ý gì? Chẳng lẽ anh sẽ cho rằng làm tình một đêm thì cái gì cũng đều trở lại như trước hả?”
Quý Đông Huân híp mắt nhìn cậu.
“Đều là người trưởng thành, bị hormone kích thích rồi lăn lên giường, điều này chẳng là gì cả.”
Biểu tình trên khuôn mặt Quý Đông Huân dần dần biến mất, âm thanh nặng nề: “Sau đó thì sao?”
“Chúng ta coi như là tình một đêm đi, thời gian này em cảm thấy sống cực kỳ tốt. Không gặp anh nữa, em thấy cuộc sống vô cùng yên tĩnh, anh tiếp tục làm Quý tổng của anh, em vẫn tiếp tục làm quảng cáo của em. Tối hôm qua cảm ơn anh, nếu anh không tới em đã nằm gục ở đó luôn rồi.”
Quý Đông Huân nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi: “Anh ở trong lòng em…là một kẻ chơi qua đêm sao?”
Trái tim của Trương Cảnh đã đau tới mức không thể thở nổi, nhưng cậu chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà lắc đầu, “Anh còn ghê hơn nhiều, dù sao trước đó cũng đã cùng nhau lăn trên giường nhiều lần như vậy, vẫn phải có ăn ý chứ.”
Ý của Trương Cảnh không phải như vậy, nhưng cậu không có cách khác. Cậu hoảng sợ luống cuống, biết rõ ràng rằng cậu và Quý Đông Huân không thể trở về như lúc xưa, chưa nói tới chuyện trải qua bốn năm, sự trống rỗng trong lòng có thể lấp đầy hay không, Trương Cảnh có chết cũng không muốn để cho Quý Đông Huân biết, thần kinh của cậu có vấn đề.
Điều này làm cho Trương Cảnh thống khổ hơn bất cứ thứ gì.
Quý Đông Huân nắm lấy cánh tay Trương Cảnh, siết thật chặt, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy tối hôm qua em và anh, cuối cùng được xem là gì?”
Trương Cảnh cười nhạo một tiếng, hất tay Quý Đông Huân ra, cậu nói: “Uống say thì chơi tình một đêm, anh chưa từng chơi như vậy hả? Đã sắp 30 tuổi rồi còn giả bộ ngây thơ gì nữa.”
Đôi mắt Quý Đông Huân đỏ lên, anh nhìn Trương Cảnh, nói: “Anh chưa bao giờ.”
Trương Cảnh quay đầu, bởi vì nếu như không xoay qua chỗ khác, cậu sợ Quý Đông Huân sẽ nhìn thấy cảm xúc lộ ra trong ánh mắt của cậu. Trương Cảnh hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại nói với Quý Đông Huân: “Vậy thì quan hệ của anh và người yêu ổn định thật đó, cậu ta không có kinh nghiệm sao? Còn em có kinh nghiệm lắm đó, chuyện này ấy mà, lần đầu còn lạ lẫm, lần thứ hai là quen thuộc liền à, thêm vài lần nữa là tốt rồi.”
Quý Đông Huân không nói gì.
Trương Cảnh vén chăn lên đứng lên, lúc đứng dậy eo lưng có hơi khó chịu. Trương Cảnh nhíu mày nhưng không tìm quần áo của mình.
Quý Đông Huân chỉ vào phòng tắm.
Trương Cảnh gật đầu một cái, nói: “Cảm ơn.”
Trương Cảnh đi vào phòng tắm, mở vòi nước, tiếng nước vang lên ở bên tai thì sẽ không cảm thấy lúng túng như vậy. Trương Cảnh nhìn quần áo của mình ở bên bồn tắm, nhớ tới hình ảnh Quý Đông Huân tắm rửa cho cậu vào tối qua, cậu đứng ở chỗ này, Quý Đông Huân cẩn thận tỉ mỉ lau khô nước trên người cậu. Lúc lau chân, Quý Đông Huân nửa quỳ ở trước mặt cậu, xắn tay áo sơ mi lên, bị bắn rất nhiều nước.
Trương Cảnh khom lưng cúi đầu ở phía dưới vòi nước, cả người co ro, một tay ôm lấy ngực, đau đến muốn nghẹt thở.
Rửa mặt xong từ đi ra khỏi phòng tắm, Quý Đông Huân đang ngồi trên sô pha chờ cậu.
Trương Cảnh đi tới, cầm áo khoác đặt ở trên ghế sô pha lên, nói với Quý Đông Huân: “Tối hôm qua, thực sự là do em uống nhiều quá nên không tỉnh táo, nếu không em sẽ không làm chuyện này với anh. Chuyện này sợ nhất là xảy ra với người quen, cho dù là chủ động làm hay bị người khác làm đều khó chịu, lần sau gặp mặt sẽ rất lúng túng. Cho nên sau này hai chúng ta cố gắng đừng gặp mặt, dù sao cũng đã ngủ với nhau rồi.”
Trương Cảnh nói xong liền muốn đi, Quý Đông Huân giữ tay cậu.
“Tiểu Cảnh.” Anh gọi một tiếng.
Trương Cảnh cúi đầu nhìn anh.
Quý Đông Huân nói: “Tối hôm qua anh đã nói, nếu em đã muốn anh làm em thì sau này anh sẽ không buông tay em nữa.”
“Đừng làm rộn, ” Trương Cảnh nở nụ cười, nói: “Lời trên giường mà cũng tin hả?”
Khi Trương Cảnh rời đi, Quý Đông Huân ngồi ở trên ghế sô pha không nhúc nhích. Anh nhìn Trương Cảnh mở cửa đi ra ngoài, sau đó nhìn cánh cửa thật lâu.
Trương Cảnh không về nhà thay quần áo, trực tiếp đi tới công ty. Cậu không muốn về nhà.
Đang do dự không biết phải làm sao để liên hệ với trưởng phòng ngày hôm qua, nhưng cậu chưa kịp liên hệ thì bên kia đã gọi điện thoại tới trước rồi. Bảo cậu xế chiều đi lấy văn kiện, nói bên trên đã phê duyệt.
Không cần nghĩ cũng biết là bởi vì Quý Đông Huân.
Đúng thật là người với người không giống nhau, cậu phải tham gia tiệc rượu, uống đến mức muốn chết cũng không nhanh bằng một câu nói của Quý tổng.



