Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 52: 052

Chương 52: 052

8:30 sáng – 24/05/2025

Đến ban đêm, Cố Trạch Mộ đi vào viện của Cố Thanh Ninh, Xuân Anh hơi kinh ngạc: “Tam thiếu gia, chuyện này…”
“Không có chuyện gì đâu, Xuân Anh ngươi đi xuống đi.” Cố Thanh Ninh nói.
Lúc này Xuân Anh mới ngoan ngoãn lui xuống.
Trải qua chuyện hồi sáng, giờ phút này hai người ở chung không được tự nhiên. Cố Thanh Ninh bình tĩnh, nói: “Rốt cuộc chuyện báo mộng này xảy ra thế nào ta cũng không rõ lắm. Sau lúc đó ta cũng thử qua mấy lần nhưng đều thất bại.”
“Không thì nàng nói rõ chi tiết mấy lần trước đi.”
Cố Thanh Ninh nhân tiện nói: “Lần đầu là ở Thiên Phật Tự, chúng ta đi theo mẫu thân cầu phúc cho phụ thân. Ta nhớ đêm đó sau khi ta mơ mơ màng màng ngủ, lúc tỉnh lại thì phát hiện thân thể trôi nổi trong không trung, sau đó suy nghĩ vừa động thì tiến vào cung.”
“Thiên Phật Tự?” Cố Trạch Mộ nhíu mày tự hỏi: “Trong ngày đó có xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngày đó… Cũng không có gì khác thường. À, đúng rồi, ngày đó chúng ta đi xem rùa đen ở hồ Công Đức.”
Ngày đó, hai người bọn họ bị Tiêu Diễn Chi kéo đi xem cầu vồng trên lưng rùa đen. Ngay từ đầu Cố Thanh Ninh không hề thấy hứng thú với lời đồn này, không ngờ nhìn một lúc lại thấy cầu vồng trên mai rùa, mà điều trùng hợp là Cố Trạch Mộ cũng nhìn thấy.
Nếu không phải bọn người Tiêu Diễn Chi vẫn không nhìn thấy thì nàng sẽ không xem chuyện này đáng để nhắc tới.
Cố Trạch Mộ gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy lần thứ hai thì sao?”
“Lần thứ hai là chuyện sau khi hồi phủ, ngày đó Trạm Nhi cầu mưa…” Cố Thanh Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ, hơi không chắc mà nói: “Ngày đó lúc chúng ta cùng dập đầu, hình như trên trời có sét đánh?”
Chưa đợi Cố Trạch Mộ hỏi tiếp, Cố Thanh Ninh đã nhắc đến lần thứ ba. Bởi vì cũng mới gần đây, nàng nghĩ một chút đã nói: “Về lần thứ ba này chuyện duy nhất đáng nhắc đến là đại sư Hành Không, nhưng mà ngoại trừ việc ông ta nói mấy lời với ngươi thì cũng không có nói chuyện với ta. Nhắc đến cũng tò mò ghê, rốt cuộc ông ta nói gì với ngươi?”
Cố Trạch Mộ trầm mặc, hắn nhớ Hành Không nói hắn đừng chìm đắm trong quá khứ mà bỏ lỡ hiện tại. Những lời này nói thì dễ như làm sao dễ dàng như thế.
Như thế xem ra ba lần vào giấc mộng này cho dù là thời gian hay gặp chuyện đều không có chút liên quan đến nhau, dường như sức mạnh khiến cho Cố Thanh Ninh báo mộng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng mà Cố Trạch Mộ lại không nghĩ như thế, hắn cảm thấy nhất định là Cố Thanh Ninh phát động gì đó.
Cố Thanh Ninh lại nói: “Sau đó lúc chúng ta đi Thiên Phật Tự, ta cũng thử đi nhìn rùa đen, tuy nói vẫn có thể nhìn thấy cầu vồng nhưng mà không thể nào vào mộng được.”
“Có lẽ cách thức này chỉ phát động một lần, một khi nàng nhập mộng thì đã mất đi cơ hội phát động lần nữa.”
Cố Thanh Ninh lắc đầu, nàng cũng nghĩ mãi không ra, nhưng nàng cũng biết nếu như bọn họ nghĩ ra cách thì đó là một con át chủ bài tuyệt hảo.
Cố Trạch Mộ suy tư hồi lâu, rồi nói: “Ta có một ý tưởng nhưng không chắc có thể thành hay không.”
Cố Thanh Ninh chớp mắt, Cố Trạch Mộ kéo nàng ra khỏi cửa.
Hai người thừa dịp nha hoàn không chú ý mà đi ra khỏi viện tử, sau đó Cố Trạch Mộ kéo Cố Thanh Ninh đi về phía từ đường.
Cố Thanh Ninh hơi trách móc: “Đã trễ vậy rồi ngươi còn đi từ đường làm gì. Còn nữa, rốt cuộc ngươi phát hiện cái gì, có thể nói cho ta biết không?”
Cố Trạch Mộ khẽ thở ra: “Ta luôn cảm thấy ba lần đó, điểm mấu chốt phát động có liên quan đến kiếp trước.”
“Cầu vồng trên mai rùa đại biểu cho công đức kiếp trước của chúng ta, mà cầu mưa thì có liên quan đến Tiêu Trạm, về phần đại sư Hành Không, dường như ông ta có thể nhìn ra kiếp trước của chúng ta. Điểm giống nhau duy nhất của ba lần đó chính là đều liên quan đến kiếp trước của chúng ta, cho nên ta nghĩ điều phát động cũng là cái này.”
“Vậy đi từ đường làm cái gì?”
Khi đang nói chuyện thì hai người đã đi đến từ đường. Lúc này đêm đen gió lớn, từ đường bên này ít ai lui tới, bốn phía là rừng trúc bao quanh. Vào ban ngày nhìn có vẻ thần tiên, nhưng ban đêm cành trúc lay động lại càng lộ vẻ âm u.
Cố Thanh Ninh nhịn không được nắm chặt tay Cố Trạch Mộ, Cố Trạch Mộ hơi dừng lại, kéo nàng về phía mình: “Đừng sợ.”
Cố Thanh Ninh nhìn bên mặt hắn, mặc dù bây giờ hắn chỉ là đứa bé nhưng cũng đã hiện ra mấy phần kiên nghị và trách nhiệm.
Hai người chờ đến khi lão bộc trông coi từ đường rời đi rồi mới lén lút đi vào trong, bởi vì nữ tử không thể vào từ đường cho nên đây là lần đầu tiên Cố Thanh Ninh nhìn thấy dáng vẻ thật của từ đường.
Từ đường Cố gia rất đơn giản, đối diện với hai người chính là từng dãy bài vị tổ tông, người trên bài vị đó ngoại trừ tổ tiên Cố gia thì phần lớn đều là chiến tử sa trường. Nhớ khi xưa Cố gia cũng là đại gia tộc, nhưng sau khi theo Thái tổ chinh chiến thiên hạ, không biết trong tộc đã chết bao nhiêu nam đinh nên nhân khẩu mới thưa thớt như thế.
Nhưng mà mục tiêu của Cố Trạch Mộ lại là thanh kiếm được bày sát tường, thanh kiếm trông cổ xưa, nhìn cũng đã có tuổi.
Cố Thanh Ninh khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là Long Tuyền Kiếm, là năm đó ta ban thưởng cho Uy Quốc công.”
Cố Trạch Mộ ra hiệu cho Cố Thanh Ninh đi lên sờ một cái, nhưng lúc này hai người còn chưa đứng đến chiếc bàn, vô cùng bất tiện.
Cố Trạch Mộ đành phải cùng nàng cầm đệm bồ đoàn xếp ở một bên tới rồi chồng lên nhau, sau đó đỡ Cố Thanh Ninh đứng lên.
Mặc dù Cố Thanh Ninh hơi hoài nghi suy đoán của Cố Trạch Mộ nhưng vẫn run rẩy đứng lên. Trong gian phòng mờ tối, kiếm này dường như tản ra hàn khí, Cố Thanh Ninh đưa tay khẽ sờ thân kiếm, chỉ cảm thấy lạnh buốt thấu xương khiến cho nàng không nhịn được mà rụt tay về.
Cố Trạch Mộ ngẩng đầu: “Sao rồi?”
“Sờ rồi.” Cố Thanh Ninh vô tội nói: “Nhưng hình như không có cảm giác gì.”
“Nàng xuống trước rồi hãy nói tiếp.”
Thế là Cố Thanh Ninh lại vịn tay Cố Trạch Mộ bò xuống, hai người để nệm về chỗ cũ. Cố Trạch Mộ hơi đè nàng lại, ngón trỏ để trước mặt, Cố Thanh Ninh lập tức hiểu ý dừng lại, từ đường lập tức yên tĩnh lại. Hai người nghe thấy tiếng bước chân, một bóng người chiếu vào giấy dán cửa sổ đi từ xa mà đến.
Hai người lập tức biết lão bộc trông coi từ đường trở về, sắc mặt Cố Thanh Ninh thay đổi, Cố Trạch Mộ vẫn bình tĩnh ra hiệu cho nàng từ từ thu dọn đồ đạc.
Hai người ngậm chặt miệng, cẩn thận di chuyển trả nệm bồ đoàn về chỗ cũ.
Trong từ đường vô cùng tối tăm, chỉ có trên bàn thờ đốt mấy ngọn đèn tỏa ra chút ánh sáng.
Sau khi cất xong nệm bồ đoàn, Cố Trạch Mộ lại phát hiện tiếng bước chân kia đi về phía từ đường. Hắn nhướng mày kéo Cố Thanh Ninh đi qua phía sau từ đường, Cố Thanh Ninh hỏi cũng không hỏi mà đi theo bước chân hắn.
Không gian ở phía sau từ đường rất chật hẹp, nơi này để vài món đồ tế tự, trừ cái đó ra chỉ có một chiếc tủ dựa vào tường. Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh liếc nhìn nhau, hai người ăn ý kéo cửa tử ra, Cố Thanh Ninh đi vào trước cuộn người lại, Cố Trạch Mộ đi theo sau thuận tay đóng cửa tủ lại.
Ngay giây phút cửa tủ vừa đóng lại, cửa từ đường lại bị mở ra, chính là lão bộc trông coi từ đường. Ông ta cầm theo một chiếc đèn lồng, khẽ nói: “Trí nhớ tệ hại của ta… Suýt chút nữa quên thắp đèn dầu rồi.”
Ông ta ung dung đi đến phía sau từ đường, tự nhủ: “Đèn dầu để đâu nhỉ, ta nhớ để chỗ này mà…”
Trong ngăn tủ, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh nhìn xuyên qua khe hở của cửa tủ thấy lão bộc đi dạo qua. Có mấy lần ông ta đi đến trước ngăn tủ khiến cho tim của hai bọn họ nhảy đến cổ rồi, nhưng ông ta lại lắc đầu rời đi.
Qua một lúc lâu, lão bộc kia mới tìm ra đèn dầu trong một góc phòng: “Cuối cùng cũng tìm được!”
Ông ta cầm đèn lồng rời khỏi căn phòng nhỏ, Cố Thanh Ninh thở một hơi, cảm giác sau lưng mình ướt đẫm.
Lại qua một lúc, lão bộc thắp đèn dầu xong thì cầm lồng đèn chậm rãi rời khỏi từ đường.
Đợi ông ta đi một lúc lâu, Cố Thanh Ninh mới nhịn không được mà cử động tay chân, khẽ hỏi: “Ông ta đi rồi, chúng ta ra ngoài được chưa?”
Cố Trạch Mộ lên tiếng, mở cửa tủ ra lại kéo nàng ra. Trên thân hai người dính không ít bụi, nhưng bọn họ cũng không dám chờ lâu, mau chóng rời khỏi từ đường đi về viện.
Đến khi về trong viện, Xuân Anh không biết xuất hiện từ đâu mà ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, người đi đâu, sao trên người bẩn thế? Nô tỳ đi múc nước cho người tắm rửa?”
“Không cần tắm đâu, ngươi đi lấy hai chậu nước cho ta và… Ca ca lau mặt đi.” Cố Thanh Ninh nói hai chữ “Ca ca” vô cùng miễn cưỡng, Cố Trạch Mộ cũng không nhịn được mà nhìn nàng một cái.
Xuân Anh vốn định khuyên tiếp, nhưng Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đã đi vào phòng, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài sau đó đi lấy nước.
Đến khi Xuân Anh đem nước ra thì Cố Thanh Ninh đã thay quần áo xong, nàng bảo Xuân Anh xuống dưới, sau đó vắt khô khăn mặt lau bụi trên mặt mình.
Cố Trạch Mộ cũng vắt khô khăn mặt nhưng hắn không lau mình, mà đi đến bên cạnh Cố Thanh Ninh lau bụi trên tóc nàng.
Cố Thanh Ninh sững sờ, khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Cố Trạch Mộ nói xong câu này, hai người cũng không biết nói gì nữa. Cuối cùng mỗi người tự lau sạch tay mặt, lại cho Xuân Anh mang nước xuống.
Cố Thanh Ninh thở phào một hơi dài, nói với Cố Trạch Mộ: “Vậy ta ngủ.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu, sau đó nói thêm: “Nàng ngủ đi, ta ở bên cạnh trông nàng.”
Cố Thanh Ninh nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, sau đó một khắc trôi qua.
Bình thường nàng vừa ngả lưng đã ngủ, nhưng lúc này không biết vì sao lại không ngủ được. Nàng cố gắng một lúc, cuối cùng vẫn không có cách nào, đành mở to mắt: “Ta không ngủ được.”
Cố Trạch Mộ vốn đang ngồi trên ghế đọc sách, nghe thấy nàng nói thế thì hơi ngẩn người.
Hai người nhìn nhau một hồi, Cố Trạch Mộ mấp máy môi: “Ta sẽ không dỗ nàng ngủ.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Nàng bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi trò chuyện với ta đi.”
“Ừm.”
Mặc dù nói thế nhưng Cố Thanh Ninh không biết nên mở miệng thế nào, dường như từ nhiều năm trước nàng đã không nói chuyện qua với Tiêu Dận. Sau khi trùng sinh, dường như hai người cũng đối chọi gay gắt, nhưng đêm nay có lẽ vì lúc ở trong từ đường Cố Trạch Mộ bảo hộ nàng, hoặc vì lời nói lúc ban ngày của Cố Trạch Mộ đã động đến tâm tư của nàng.
“Ta cũng không biết điều ngươi nói và giải thích có phải thật không. Cả một đời ta đều không nhìn thấu ngươi, ta không biết câu nào ngươi nói là thật, câu nào là giả, cũng không biết giờ phút này ngươi nói với ta những lời này có phải có ý khác không.” Cố Thanh Ninh thở dài. “Tiêu Dận, sống cùng ngươi quá mệt mỏi.”
Ánh mắt của Cố Trạch Mộ khẽ động, dường như muốn giải thích nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Cố Thanh Ninh lại nói: “Thật ra khi đó ngươi cưới ta cũng không phải vì thích ta, lúc đầu ta gả cho ngươi cũng như thế. Có lẽ đó chỉ là kết quả của các thế lực đấu đá nhau, đây cũng là một cuộc hôn nhân toan tính và trao đổi. Thật ra cách làm của ngươi đúng, trong cuộc hôn nhân đó, ngươi và ta đều đóng tốt vai của mình, không để lộ tâm tình, đó mới là cách tốt nhất.”
“Ban đầu ta vẫn nghĩ là ta bảo vệ ngươi, nhưng nghĩ lại với tính cách của ta như thế, lúc ấy có thể tồn tại trong hậu cung sóng mây quỷ quyệt, cũng thật may mắn vì có ngươi bảo vệ. Nghĩ lại chắc ngươi cũng rất buồn bực, ngoại trừ chuyện ta không biết lượng sức mình muốn bảo vệ ngươi, vẽ vời thêm chuyện hiểu lầm ngươi thì hình như không có chút năng lực nào, ngươi còn phải giúp ta thu dọn cục diện rối rắm. Nghĩ như thế, ta thật sự một gánh nặng, gây phiền toái cho ngươi nhiều năm như thế.”
Cố Trạch Mộ: “Ta…”
Cố Thanh Ninh nhìn về phía hắn, khẽ cười một tiếng: “Thật ra bây giờ như thế cũng rất tốt, ngươi làm ca ca tốt hơn làm trượng phu nhiều. Sau này ta không cần phải đoán ngươi đang suy nghĩ gì nữa, dù sao chơi xấu làm nũng cũng là quyền lợi của muội muội. Nói như thế lại cảm thấy chúng ta trở thành huynh muội cũng không phải là chuyện quá tệ.”
Cố Trạch Mộ nghe nàng nói xong, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc, bọn chúng như đánh trống reo hò trong tim hắn, lại ngăn ở cổ họng khiến hắn nói không nên lời.
Qua hồi lâu, Cố Trạch Mộ mới khẽ nói: “Ta… Ta chưa từng cảm thấy nàng vướng víu, cũng không cảm thấy phiền phức. Ta cũng nghĩ phải sống cùng nàng cả đời…”
Sau đó, dường như hắn nói trôi chảy hơn một chút: “Có lẽ nàng không nhớ rõ, có một năm sinh thần nàng uống rượu say, lúc ta dìu nàng trở về có nghe nàng nói một câu. Nàng nói muốn sống cuộc sống phu thê ân ái như người bình thường, chỉ có nhau mà thôi. Đó là lần đầu tiên nàng nói thế với ta… Nàng không biết trong giây phút đó ta rất vui, ta cảm thấy dường như có thể chạm vào trái tim của nàng. Khi đó ta không tiếp tục sủng hạnh tần phi nữa, ta giống như dân phu bình thường khi mặt trời lặn thì đi nghỉ, hạ triều thì về nhà. Ta vốn nghĩ rằng chúng ta có thể hòa thuận mỹ mãn, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn….”
Hắn cười khổ một tiếng: “Thật ra ta cũng cảm thấy may mắn khi chúng ta trở thành huynh muội, như thế cho dù nàng không muốn gặp ta thì chúng ta vẫn sống cùng một căn phòng, ở dưới một mái hiên… Nàng nghe ta nói thế, có lẽ đang cảm thấy ta đang tính kế…”
Cố Trạch Mộ nhìn về phía Cố Thanh Ninh, mới phát hiện nàng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Nàng đặt hai tay lên bụng, phát ra tiếng hít thở khe khẽ.
Cố Trạch Mộ không nghĩ tới khi mình thả lỏng cảnh giác nói ra lời trong lòng thì Cố Thanh Ninh lại ngủ thiếp đi. Hắn hơi bất đắc dĩ cười cười, đi đến cầm chăn mền đắp lên người nàng.