Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 53: 053

Chương 53: 053

8:30 sáng – 24/05/2025

Cố Thanh Ninh nghe Cố Trạch Mộ nói, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy mới phát hiện đã là ngày hôm sau. Nàng dụi dụi mắt, hơi mơ mằng ngồi đó, cũng đánh thức Cố Trạch Mộ nằm ở bên cạnh.
Cố Trạch Mộ híp mắt thích ứng với tia sáng, nhìn về phía Cố Thanh Ninh thì hiểu ra: “Thất bại rồi?”
Buồn bực buồn bực gật gật đầu.
Cố Trạch Mộ nhíu mày, hắn vẫn nắm chắc bảy tám phần đối với kết luận của mình, nhưng bây giờ đã thất bại cũng rói ra điểm phát động không đơn giản như hắn nghĩ.
Cố Thanh Ninh nói: “Có lẽ ngươi đoán sai, báo mộng vốn dĩ không liên quan đến kiếp trước, chắc liên quan đến chuyện khác?”
Cố Trạch Mộ thở dài lắc đầu, đi về viện của mình chuẩn bị luyện công buổi sáng.
Hôm đó Cố Trạch Mộ hơi không tập trung, đến khi đi học cũng chưa có lấy lại tinh thần. Hạ Nghi Niên cố ý nhìn hắn mấy lần.
Cố Thanh Ninh kéo tay áo hắn.
Đột nhiên Cố Trạch Mộ hoàn hồn, Hạ Nghi Niên đã chậm rãi dạo bước đi đến: “Trạch Mộ, trò đọc đoạn này một lần đi.”
Cố Trạch Mộ đứng lên, Tiêu Diễn Chi ở một bên quay đầu qua, dùng khẩu hình ra hiệu cho hắn. Dường như sau đầu Hạ Nghi Niên mọc thêm con mắt, ông ta nói: “Không được ra hiệu, không thì ta phạt chung.”
Tiêu Diễn Chi lập tức ngoan ngoãn.
Nhưng chỉ cần như thế, Cố Trạch Mộ đã thấy rõ khẩu hình của Tiêu Diễn Chi, thuận lợi tìm được đoạn mà Hạ Nghi Niên rồi đoạn lên.
Hạ Nghi Niên cho hắn ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Huynh đệ tình thâm đúng là làm người ta rung động, nhưng nếu dùng để lừa gạt thì cũng hơi đáng tiếc, trò nói có đúng không?”
Đổi lại bình thường thì nhất định Cố Trạch Mộ sẽ chế giễu lại, nhưng lần này hắn không có tâm trạng, vì thế chỉ ậm ờ lên tiếng.
Hạ Nghi Niên cảm thấy hụt hẫng, hừ một tiếng bắt đầu giảng bài tiếp, nhưng mà ông ta lại để mắt tới Cố Trạch Mộ liên tục gọi hắn trả lời.
Cố Trạch Mộ cũng không thể nào nghĩ đến chuyện khác, đành phải tập trung mà đối phó với Hạ Nghi Niên.
Thật vất vả mới tan học, Cố Thanh Ninh đi chậm lại hỏi Cố Trạch Mộ: “Ngươi nghĩ ra cái gì sao?”
Cố Trạch Mộ hơi bất đắc dĩ lắc đầu, khi nãy hắn cố gắng ứng phó với Hạ Nghi Niên, sao còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Cố Thanh Ninh đành phải bất đắc dĩ nói: “Trễ một lát chút ta lại cùng thảo luận.”
Đến khi ăn xong cơm trưa, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đi học thư hoạ. Môn này vốn do Liễu thị dạy, nhưng mà mấy hôm trước Liễu thị bị cảm lạnh phải nghỉ mấy ngày, vì thế buổi này cũng giao cho Hạ Nghi Niên. Hạ Nghi Niên chê làm phiền ông ta viết sách nên chỉ sắp xếp nhiệm vụ, để Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ trở về viết chữ to.
Việc này cũng hợp ý hai người.
Cố Trạch Mộ đi theo Cố Thanh Ninh đến viện của nàng, hai người lấy cớ muốn tập trung viết chữ nên đuổi bọn nha hoàn ra ngoài.
Lúc này Cố Trạch Mộ mới lên tiếng nói: “Ta suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ta tính sai rồi. Có lẽ điểm phát động không chỉ liên quan đến kiếp trước mà cũng phải liên quan đến hai người chúng ta.”
Trong đầu Cố Thanh Ninh lóe lên tia sáng.
Hai người bỗng nhiên đồng thanh nói: “Thánh chỉ tứ hôn.”
Lúc Nguyên Gia biết Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh tới còn hơi giật mình, dù sao hôm qua mới gặp qua, hôm nay bọn họ vội vàng tới đây chắc không phải có chuyện gì gấp gáp chứ?
Nhưng mà sau khi nghe bọn họ nói ý đồ đến thì Nguyên Gia cảm thấy rất kỳ lạ. Song nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ phân phó Tố Y lấy chìa khóa ra, nàng tự mình dẫn bọn họ đến khố phòng.
Nguyên Gia mở một chiếc rương lấy thánh chỉ được bảo tồn tốt ra.
Cố Trạch Mộ đi lên một bước cầm lấy, sau đó cẩn thận mở ra.
Thánh chỉ được làm từ vải gấm thượng hạng qua nhiều năm cũng không hề phai màu. Thánh chỉ này viết khi tứ hôn Nguyên Gia và Tạ Chiết, chữ trên đó do chính tay Tiêu Dận viết chứ không phải người viết thay, đằng sau còn có con dấu của đế hậu hai người.
Lúc ấy chuyện của Phụng Triển còn chưa xảy ra, hôn sự của công chúa Nguyên Gia được đế hậu yêu thương nhất là mỹ nam tử đứng đầu kinh thành Tạ Chiết chấn động toàn bộ kinh thành. Hôn lễ kia long trọng lại xa họa, khiến cho bách tính trong kinh thành nói chuyện say sưa hơn nửa năm. Ai ngờ được mấy năm sau lại kết thúc thảm hại như thế.
Cố Thanh Ninh nhìn thánh chỉ, câu chữ phía trên đều là sự trông đợi hạnh phúc của phụ mẫu dành cho nữ nhi, trong lòng nàng hơi xúc động.
Khi đó Nguyên Gia không hề trầm tĩnh đoan trang như bây giờ, tính cách của nàng nóng vội thẳng thắn, giữa trưa nàng chạy vào cung Khôn Ninh đỏ mặt nói với mình nàng thích một nam tử. Nguyên Gia dùng tất cả mọi lời ca tụng Tạ Chiết, nói không phải hắn thì không gả.
Khi đó Nguyên Gia giống như Phụng Trường Ninh mới vào cung, làm cho người ta yêu thương.
Mặc dù Phụng Trường Ninh lo lắng nhưng cũng không muốn giội gáo nước lạnh cho nữ nhi, chỉ cho người đi điều tra Tạ Chiết rồi nói chuyện này cho Tiêu Dận. Ngoài mặt Tiêu Dận nói hồ đồ nhưng lại bí mật sai người điều tra tổ tông mười tám đời của Tạ Chiết.
Có lẽ đó là giây phút hai người thân nhất, cho dù là phu thê có địa vị cao nhất quốc gia này nhưng trong khoảnh khắc đó cũng giống như người bình thường gả con gái.
Phụng Trường Ninh biết thánh chỉ kia Tiêu Dận viết trong một buổi tối, bề ngoài hắn làm như không để ý nhưng mỗi một câu chữ trên đó hắn phải cân nhắc lúc lâu mới viết lên. Trong giây phút đó, Phụng Trường Ninh nghĩ Tiêu Dận cũng không phải không tốt, cho dù bọn họ không có tình cảm thì cả đời làm người thân cũng được.
Nhưng nàng không nghĩ đến đây chỉ là ước muốn xa vời.
Cuối cùng nàng và Tiêu Dận mỗi người đi một ngả, mà Nguyên Gia cũng hòa ly với Tạ Chiết.
Dường như mẹ con hai người các nàng không may trong chuyện hôn nhân.
Cố Thanh Ninh hơi xuất thần nghĩ đến chuyện đời trước, không để ý Cố Trạch Mộ đã để thánh chỉ vào tay nàng. Cố Thanh Ninh sờ soạng thánh chỉ một lượt rồi đưa lại cho Nguyên Gia.
Nguyên Gia: “…”
Nguyên Gia vốn nghĩ rằng phụ hoàng mẫu hậu vội vội vàng vàng chạy tới đây là có chuyện gì trọng đại, nàng còn kinh sợ một hồi, không ngờ bọn họ cố tình đi tới một chuyến chỉ để sờ qua thánh chỉ?
Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh cũng không giải thích cho nàng, khiến cho nàng khó chịu suy nghĩ một hồi.
Đến buổi tối, Cố Trạch Mộ lại chạy tới viện của Cố Thanh Ninh. Xuân Anh rất có mắt nhìn rời khỏi căn phòng, cũng giúp bọn họ đóng cửa lại.
Cố Thanh Ninh dựa ở trên giường liếc nhìn Cố Trạch Mộ, bọn họ không chắc lần này có thể thành công hay không. Nói cho cùng đây là một quá trình thí nghiệm liên tục, ai cũng không biết lúc nào mới có đáp án chính xác.
Nhưng mà lần này Cố Trạch Mộ không đoán sai.
Cố Thanh Ninh mở to mắt, phát hiện mình lại tung bay giữa không trung. Nàng không lãng phí thời gian, vội vàng đi đến hoàng cung.
Tiêu Trạm ngồi trên giường, thấy nàng thì rất ngạc nhiên: “Mẫu hậu!”
Từ lần trước đến giờ đã nửa năm Tiêu Trạm mới nhìn thấy nàng lần nữa, y nghĩ là mẫu hậu đầu thai rồi, không ngờ vậy mà có thể gặp lại.
Cố Thanh Ninh nghe Tiêu Trạm nói dông dài, cũng có chút hoài niệm, nhưng mà nàng vẫn nhớ sứ mạng của mình. Hai người nói chuyện được một lúc thì nàng nghiêm túc mà nói: “Ta nghe nói Phụng Linh gặp rắc rối, cụ thể là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Trạm không nghĩ tới gặp lại mẫu hậu nhưng khi người mở miệng lại hỏi chuyện này. Y sửng sốt một lúc mới nói chuyện Phụng Linh tham công liều lĩnh ra.
Thật ra Cố Thanh Ninh đã biết những chuyện này từ sớm nhưng nàng vẫn hỏi lại, nàng phải biết suy nghĩ thật lòng của Tiêu Trạm. Khi nghe y nói thế nàng biết y biết rõ Phụng Linh có tội, nàng hơi do dự mà hỏi: “Con định xử trí Phụng Linh thế nào?”
Tiêu Trạm không nói gì, một lát sau mới khẽ nói: “Mẫu hậu, đây chính là con nối dõi duy nhất của cữu cữu.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
“Nhi thần biết phải xử trí Phụng Linh, lúc trước phụ hoàng đã nói qua quân pháp mạnh nhất. Nếu không xử trí Phụng Linh, sau này chỉ sợ Uy Quốc công ở trong quân đội khó mà phục chúng, mà trong sử sách nhi thần cũng sẽ để lại thanh danh không tốt, nhưng nhi thần không không xuống tay được.”
Trên mặt Tiêu Trạm lộ vẻ hổ thẹn: “Không dám dối gạt mẫu hậu, thật ra Phụng Linh làm thế cũng có liên quan đến nhi thần. Nếu không phải nhi thần vẫn nói với y phải lấy cữu cữu làm gương, mau chóng lập quân công giành lại vinh quanh của Phụng gia thì y cũng sẽ không chỉ thấy cái trước mắt. Nếu như Phụng Linh có lỗi thì nhi thần cũng phải gánh trách nhiệm với y.”
Tiêu Trạm nói thế, lời Cố Thanh Ninh muốn nói cũng không nói ra miệng được, đành phải thở dài một tiếng: “Cho dù như thế thì con cũng không nên vì tình riêng mà không quan tâm nghĩa lớn.”
Tiêu Trạm nở nụ cười thoải mái: “Mẫu hậu nói đúng lắm, thật ra cho dù đêm nay không được mẫu hậu báo mộng thì nhi thần cũng có quyết định. Theo quân pháp, Phụng Linh chống lại quân lệnh, tham công liều lĩnh, tội đánh chém đầu. Nhưng y có tước vị, lại thêm y là con nối dòng duy nhất của cữu cữu, nhưng trong luật pháp có “Mẫn ân lệnh”. Có thể dùng “Mẫn ân lệnh” để khoan dung ngoài pháp luật, lột sạch tước vị, đem toàn bộ gia sản sung công làm trợ cấp, dùng điều này để giữ lại mạng y.”
Cố Thanh Ninh sửng sốt, cách làm này của Tiêu Trạm giống y như Cố Trạch Mộ nói.
Nhưng mà Tiêu Trạm lại nói tiếp: “Nhưng mà giống như nhi thần nói, trong chuyện này nhi thần cũng có lỗi, cho nên trợ cấp này nhi thần dùng của riêng gánh chịu toàn bộ. Nếu Phụng Linh muốn ở lại rồi nói tiếp thì sẽ để y dùng thân phận lính quèn từng bước lập quân công. Nếu y không muốn ở lại, đợi sau khi vết thương của y lành thì nhi thần sẽ để y trở về làm người bình thường thành thân sinh con, cũng xem như lưu lại hương hỏa cho cữu cữu.”
Nếu nói trước đó Cố Thanh Ninh chỉ cảm khái Tiêu Trạm không hổ là do một tay Tiêu Dận dạy nên, nhưng lúc này nàng lại chấn động. Đế vương có quyền lực chí cao vô thượng, hoàng đế nào dám thẳng thắn nhận mình sai. Dù cho bọn họ nhận sai thì cũng dùng mười bảy mười tám tấm màn che giấu vô cùng chặt chẽ, sao chủ động gánh chịu trách nhiệm như Tiêu Trạm được.
“Con biết con làm thế sẽ làm suy yếu quyền lực của mình không?” Cố Thanh Ninh nhịn không được nói.
Tiêu Trạm lại cười: “Nhi thần biết, nhưng đối với nhi thần không thẹn với lương tâm quan trọng hơn, đây là năm đó mẫu hậu dạy con, người quên rồi sao? Hơn nữa, nhìn trong lịch sử cho dù đế vương anh minh cũng phạm sai lầm. Đây cũng không phải chuyện lớn gì, so với chuyện đẩy sai lầm cho hạ thần thì con muốn dùng chuyện này để cảnh cáo, để sau này con sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.”
Cố Thanh Ninh khẽ thở ra nở nụ cười, may mà nàng không nhìn lầm con mình.