Nguyên Gia và Đào thị cùng xuất hiện ở buổi giảng kinh khiến rất nhiều người chấn động. Dù sao hôm qua đại sư Hành Không mới trở về, nàng đã lập tức nhận được tin tức này mà chạy tới, có thể thấy được cũng rất say mê Phật pháp.
[1] Kinh Diên: nơi đọc kinh giảng đạo.
Nguyên Gia cũng không có ý muốn làm sáng tỏ hiểu lầm này, dù sao như thế cũng tốt hơn để người ta biết được mục đích thật sự của nàng. Nhưng một đống người lấy danh nghĩa thảo luận Phật pháp để lôi kéo làm quen khiến nàng hơi phiền muộn.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân vừa nhìn thấy Nguyên Gia và Đào thị đứng chung thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng đẩy La thị ở sau lưng: “Mấy hôm nay ta bảo ngươi đi làm quen với Đào Ngọc Nương kia, con làm đến đây rồi? Đây chính là cơ hội tốt, nếu như có thể thừa cơ hội này kết giao với trưởng công chúa Nguyên Gia thì ngày sau nàng ta có thể làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi còn lo lắng gì nữa?”
Trong lòng La thị buồn bã, gần đây Đào thị tránh nàng như tránh tà.
La thị đành phải bất đắc dĩ đi về phía đám người. Hôm qua khó khăn lắm mới gặp được đối phương, còn chưa nói được mấy câu thì trụ trì đã dẫn theo một đống người đến, Đào thị cũng dẫn theo Mẫn phu nhân đi. Bây giờ nhiều nhất hai người cũng chỉ có quan hệ sơ giao, dù cho da mặt nàng dày cũng không tiện lôi kéo làm quen.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thấy nàng bất động, sắc mặt trầm xuống: “Còn lo lắng cái gì?”
La thị đành phải bất đắc dĩ đi về phía đám người.
Lúc này, Nguyên Gia và Đào thị đều đã bị đám người vây quanh, người muốn kết giao với Nguyên Gia rất nhiều, La thị muốn chen cũng không chen vào được. Nàng cắn răng cất giọng nói: “Ngọc Nương tỷ tỷ, muội muội vừa mới tới gian phòng tìm tỷ, không ngờ tỷ đã đến đây.”
Nàng ta vừa nói ra lời này, lập tức lộ ra quan hệ không tầm thường với Đào thị. Người bên cạnh lập tức chuyển hướng nhìn về phía nàng, thậm chí Nguyên Gia cũng chú ý đến nàng ta, mỉm cười hỏi Đào thị.
“Đây là bằng hữu của muội muội sao?”
La thị nhìn ánh mắt ôn hòa của trưởng công chúa Nguyên Gia, trong lòng lập tức trở nên hưng phấn. Nàng biết tính cách Đào thị mềm yếu, chắc chắn sẽ không để nàng mất mặt trước mặt người khác. Nàng định mượn cơ hội này nói chuyện với trưởng công chúa Nguyên Gia thì lại nghe thấy Đào thị không mặn không nhạt trả lời: “Không phải.”
Nụ cười của La thị cứng đờ lại.
Xung quanh yên tĩnh một giây, sau đó vang lên từng đợt cười nhạo. La thị bình tĩnh lại, mặt đỏ tới mang tai hận không thể chui vào đất, bụm mặt chạy đi. Mà Vĩnh Thọ Hầu phu nhân ở cách đó không xa nghe thấy lời này cũng muốn nghiến nát răng.
Nguyên Gia hơi kinh ngạc mà nhìn Đào thị, nàng và Đào thị đã trở thành bằng hữu tốt cũng mấy năm rồi, vô cùng hiểu rõ tính cách của nàng ấy. Đào thị là người hiền lành nhất, nàng ấy suy nghĩ cho người khác rất nhiều, đứng nói đánh mặt người khác ở trước mặt mọi người mà âm thầm nói xấu người khác cũng không biết. Cũng không biết người nọ đã làm gì để khiến nàng ấy tức giận.
Mặc dù vẻ mặt Đào thị không thay đổi nhưng thật ra thân thể đang khẽ run, đây là lần đầu tiên nàng không cho người khá thể diện. Hai chữ kia giống như là tất cả dũng khí của nàng, đến bây giờ trái tim của nàng còn đập “Thình thịch” loạn nhịp.
Dường như Nguyên Gia cũng nhìn ra Đào thị không đúng lắm, lấy cớ muốn nghỉ ngơi. Thừa dịp buổi giảng kinh còn chưa bắt đầu, một tiểu hòa thượng đưa các nàng đến một phòng khách.
Vừa tiến vào phòng, vẻ mặt lạnh nhạt của Đào thị buông xuống, lộ vẻ bối rối và luống cuống. Nàng xin giúp đỡ nhìn về phía Nguyên Gia: “Ngọc Dung tỷ tỷ, muội vừa mới… Có phải quá đáng không, nàng ta khóc chạy mất…”
Nguyên Gia cười nói: “Muội không làm sai gì cả, không cần quá lo lắng.”
Đào thị cắn môi, dường như muốn giải thích với, lại giống như đang thuyết phục mình: “Muội biết nàng ta không để ý đến muội, chắc chắn có nguyên nhân gì mới muốn kết giao với muội. Chuyện đó với muội không quan trọng, nhưng nàng ta không được bắt nạt Trạch Mộ và Thanh Ninh…”
Từ trước đến nay Đào thị yếu đuối, cho dù bị người ta bắt nạt cũng nén giận cho qua, nhưng nếu người bị bắt nạt là con của mình thì nàng sẽ không nhẫn nhịn chút nào, con thỏ trắng sẽ cắn người đó!
Vẻ mặt Nguyên Gia cũng trở nên nghiêm túc: “Nàng ta bắt nạt… Thanh Ninh?”
Đào thị kể chuyện Cố Trạch Hạo không cẩn thận đụng phải La thị, kết quả nàng ta không bỏ qua mà nhất định muốn đánh Lục Liễu ra. Lúc này Nguyên Gia mới thở phào nhẹ nhõm, nếu nữ nhân kia thật sự dám bắt nạt mẫu hậu thì nàng sẽ giáo huấn đối phương đến mức nàng ta hận mình được sinh ra ở thế gian này.
Nguyên Gia nhìn Đào thị có vẻ hơi áy náy, Đào thị là người mềm lòng, cho dù vì hài tử mà kiên cường một lần thì sau đó cũng sẽ lo lắng mình có quá đáng hay không. Lúc trước, Nguyên Gia xem nàng là bằng hữu, cũng thích tính cách này của nàng, nhưng hôm nay thì khác. Đối phương là người sinh ra mẫu hậu, thân phận địa vị đã khác biệt, nếu tính ra thì mình còn phải gọi nàng là… Thôi đi, chuyện này đừng truy cứu nữa.
Tóm lại, bây giờ Nguyên Gia bắt đầu lo lắng tính tình Đào thị quá yếu đuối, vì cuộc sống sau này của mẫu hậu, Nguyên Gia cũng phải dạy nàng một chút mới được.
Lại nói sau khi La thị khóc chạy đi thì cũng không biết rốt cuộc mình đi tới đâu. Sự lúng túng và oán hận đan xen khiến nàng muốn cắn một miếng thịt trên người Đào thị xuống.
Nhưng đối phương không phải con gái hàn môn không danh không phận nữa, bây giờ nàng ta là con dâu của phủ Uy Quốc công, lại có trưởng công chúa Nguyên Gia, trên người còn có cáo mệnh An nhân. Đừng nói bây giờ muốn đối phó, cho dù đắc tội cũng không thể tùy tiện đắc tội được.
La thị cầm khăn che hai mắt đỏ bừng, sợ bị người khác thấy cho nên chỉ tìm đường nhỏ đi,ai ngờ đi thẳng đến lại là viện tử của khách của Uy Quốc công phu nhân. Bởi vì tất cả mọi người đang nghe đại sư Hành Không giảng kinh cho nên trong viện vô cùng yên tĩnh.
La thị nhíu mày đang muốn rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười, nàng vội vàng trốn trong một bụi cây.
Mấy đứa bé đều không đi nghe giảng kinh, Cố Trạch Hạo không biết chạy đến từ đâu, hưng phấn nói với bọn họ: “Ta thấy được một khu rừng đào ở sau núi, đều kết trái rồi, vừa to lại vừa thơm, mọi người có muốn đi hái quả không?”
Cố Thanh Chỉ nghe xong lập tức cảm thấy hứng thú, Cố Thanh Thù cũng thích đi chơi, hai người không chơi lật dây thừng nữa mà vội vàng chạy ra khỏi phòng. Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ vốn không muốn đi, nhưng Cố Trạch Hạo nể tình ba người cùng chơi bắt dế nên mạnh mẽ kéo đi.
Lục Liễu đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, khi thấy tình hình này cũng vội vàng theo ra ngoài.
Bọn nhỏ nhanh chóng đi về phía sau núi, nha hoàn và hộ viện lo lắng bọn họ xảy ra chuyện nên cũng đi theo, chỉ để lại một ma ma bên cạnh Mẫn phu nhân trông viện. Bà nhìn trong viện vài vòng, đoán rắng tất cả mọi người đều đi nghe giảng kinh nên yên lòng trở về phòng.
La thị trốn trong bụi cây nhìn thấy tất cả, trong đầu quỷ thần xui khiến xuất hiện một suy nghĩ.
Một lát sau, nàng nâng váy đi tới chỗ rừng cây, nhìn xung quanh một chút rồi lách người đi vào viện. Gần đây nàng hay đến tìm Đào thị đương nhiên biết rõ gian phòng nàng ta ở đâu. Lục Liễu đi rất vội, gian phòng chỉ khép lại, cũng không khóa.
La thị rón rén chạy vào gian phòng của Đào thị, bên trong được thu dọn gần xong, chỉ còn vài bộ quần áo và khăn tay đặt trên giường. Lạ thị bước nhanh qua, cũng không dám nhìn nhiều, tiện tay cầm một miếng khăn nhét vào trong ngực sau đó chạy ra.
Sau khi từ Thiên Phật Tử trở về, gia thục Cố gia lại dạy học lại.
Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi nghe Cố Trạch Hạo kể những chyện thú vị ở Thiên Phật Tự thì vô cùng hâm mộ.
Tiêu Diễn Chi còn tốt, tuy nói vẫn luôn chờ ở phủ công chúa nhưng trưởng công chúa Nguyên Gia không đặt yêu cầu cao với y, cũng không ép y đọc sách, mấy ngày nay chơi rất vui vẻ.
Liễu Tử Ký thì thảm rồi, vừa trở về còn chưa nghỉ được một canh giờ thì cha ruột lại bắt đầu khảo thí hắn. Cũng may gần đây Liễu Tử Ký rất có nhiệt huyết học tập, học rất tốt, đương nhiên được đánh giá tốt. Nhưng hắn không thể ngờ tới, vì muốn để sau này hắn giữ được thành tích học tập như thế nên cha ruột không hề buông lỏng, mấy ngày nay với hắn mà nói giống như luyện ngục nhân gian. Cho nên khi nghe nhập học lần nữa thì giống như nghe kinh, không ngừng nghỉ thu dọn đồ đạc chạy tới.
Mà Cố Thanh Ninh cũng biết được tên khốn tiết lộ bí mật với Tam Bảo là ai, Tiêu Diễn Chi không hề cảm giác được nguy hiểm cận kề, còn cùng Cố Trạch Hạo làm loạn. Y nhìn thấy Cố Thanh Ninh đến đây thì mím môi nở nụ cười tuấn tú: “Thanh Ninh muội muội, nương cố ý làm chút điểm tâm cho muội. Ta bảo nha hoàn cầm đến viện của muội rồi, hết giờ học muội nhớ về ăn nhé.”
Cố Thanh Ninh: “…” Dường như không xuống tay được.
Đột nhiên Liễu Tử Ký nghĩ đến điều gì đó mà nói: “Các ngươi có biết gần đây kinh thành xảy ra một việc lớn!”
Mấy người lập tức tò mò nhìn về phía hắn.
Liễu Tử Ký thần thần bí bí nói: “Nghe nói trên đất phong của Thụy vương xuất hiện điềm lành, sau khi bệ hạ biết thì vô cùng vui mừng, bảo Thụy vương gia tự mình hộ tống điềm lành vào kinh!”
Con cháu của tiên đế ít ỏi, ngoại trừ đương kim hoàng thượng cũng chỉ có Thụy vương và hai đứa con trai Hoàng vương. Thụy vương là con trai của Thục phi, nhỏ hơn đương kim nhỏ hai tuổi, cũng cùng lớn lên với bệ hạ, quan hệ cũng không tệ. Sau khi tiên đế băng hà, hắn được phong làm Thụy vương, đất phong ở Tương Nam.
Sau khi Thụy vương đến đất phong thì vẫn cần cù chăm chỉ, quản lý đất phong ngay ngắn rõ ràng, truyền về tất cả đều là lời khen. Bây giờ lại phát hiện điềm lành, trong triều tán dương hắn không ít.
Cố Trạch Mộ lại nhíu mày, lúc tại vị hắn cũng thấy qua không ít điềm lành, nhưng hắn biết rõ điềm lành chỉ dùng để ca tụng công đức, muốn quốc gia trở nên tốt phải dựa vào quan lại thanh liêm, bách tính giàu có. Xuất hiện điềm lành cũng không có nghĩa là mưa thuận gió hoà quốc thái dân an, triều đại của hắn thấy không ít điềm lành.
Cho nên lúc hắn dạy con thì vô cùng cứng rắn, biểu hiện của các con cũng khiến hắn hài lòng, không ngờ khi hắn vừa băng hà mấy năm thì bọn chúng lại đem điềm lành ra đùa?
Cố Thanh Ninh không nghĩ nhiều như Cố Trạch Mộ, Tiêu Dận không để ý nhiều đến những thứ này cho nên nàng chưa từng tận mắt thấy điềm lành. Bây giờ có cơ hội này nên nàng rất tò mò.
Liễu Tử Ký vỗ ngực nói: “Nghe nói nửa tháng nửa sẽ vào kinh, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem!”
Người hưởng ứng rất nhiều, Cố Trạch Mộ nhìn thấy Cố Thanh Ninh vô cùng phấn khởi thì âm thầm thở dài, cũng không thể làm trái tâm ý mà phải hùa theo.



