Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 34: 034

Chương 34: 034

8:30 sáng – 24/05/2025

Chuyện Thụy vương hộ tống điềm lành vào kinh đã làm kinh thành náo nhiệt thảo luận, cho dù ở trong thọ yến của lão phu nhân Khánh Dương Hậu thì đám người cũng bàn luận chuyện này.
Trưởng công chúa Nhạc Bình vẫn được nuôi dưỡng dưới gối Thục phi, Thụy vương lại là con trai của Thục phi, vì thế không ít người đều vây quanh bên người nàng nghe ngóng chuyện liên quan đến điềm lành. Nhạc Bình rất hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh này, trước khi Nguyên Gia trở về, nàng luôn trải qua cuộc sống như thế, nhưng khi Nguyên Gia xuất hiện thì tất cả đều bị phá vỡ.
Ngay lúc nàng nghĩ đến Nguyên Gia thì đúng lúc này Nguyên Gia và Đào thị đi đến.
Khi các nàng vừa đi đến đã thu hút ánh mắt rất nhiều người, cũng không ít người biết trưởng công chúa Nguyên Gia cố ý đi phủ Uy Quốc công đón Đào thị đi cùng. Nếu không phải quan hệ vô cùng tốt thì dựa vào thân phận trưởng công chúa Nguyên Gia sao lại hạ mình đi đón chứ.
Vốn dĩ có rất nhiều người xem thường thân phận của Đào thị, nhưng vì nàng được Nguyên Gia yêu thích, sau đó Cố Tam gia lại lập công trên chiến trường, nàng không cần tốn nhiều sức đã được phong làm cáo mệnh An nhân, chuyện này khiến rất nhiều người vừa ghen tỵ vừa ao ước. Cũng không biết từ đâu truyền đến tin tức nói đại sư Hành Không của Thiên Phật Tự có xem mệnh cho Đào thị, nói nàng có phúc vận trời giúp đỡ, tốt số khiến cho các nàng càng ghen tỵ.
Khánh Dương Hậu phu nhân lập tức đi lên đón, Nguyên Gia bình thản ung dung, mà Đào thị luôn có vẻ khúm núm lúc này biểu hiện vô cùng đúng mực.
Nhạc Bình ở cách đó không xa nhìn thấy tất cả thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, cũng khiến cho không ít quý nữ nhớ tới chuyện xảy ra ở phủ công chúa Nguyên Gia lúc trước, lúc này mới giật mình ý thức được mối quan hệ giữa hai vị công chúa không tốt lắm. Trong phút chốc, có một vài phu nhân nghe chuyện tám nhảm ở bên cạnh Nhạc Bình đều lui về sau, yên lặng phân rõ giới hạn với nàng.
Nguyên Gia chỉ liếc mắt nhìn Nhạc Bình một chút, cũng không thèm để ý. Suýt nữa Nhạc Bình đã tức nổ phổi, hơi vung tay nổi giận đùng đùng rời đi.
Biểu hiện này của hai người đều bị người ở đây nhìn thấy, có thể nói là phân rõ cao thấp. Lần này là đại thọ của lão phu nhân Khánh Dương Hậu, Khánh Dương Hậu đã phát thiệp mời cho nhóm quý tộc ở kinh thành từ sớm. Khánh Dương Hậu có tính tình tốt, giao thiệp cũng rộng, có không ít người nể mặt gần như là toàn bộ quý phụ ở kinh thành đều tới, cũng không cần đi quảng bá, chỉ cảnh này đã đủ làm đề tài câu chuyện.
Khánh Dương Hậu phu nhân không hổ là người thường thấy chuyện lớn, bà không hề hoảng loạn mà vẫn lạnh nhạt sai con dâu đi trấn an trưởng công chúa Nhạc Bình, lại vừa cười vừa dẫn Nguyên Gia và Đào thị vào viện.
Các phu nhân tụ tập cùng một chỗ bàn chuyện son phấn bột nước đồ trang sức, Khánh Dương Hậu phu nhân để cháu gái là Đỗ Uyển Oánh dẫn mấy đứa bé đến hoa viên chơi.
Tuổi của Đỗ Uyển Oánh cũng không lớn, cũng chỉ mới bảy tám tuổi nhưng cũng làm việc có chừng mực, cẩn thận lại ân cần, chiếu cố ba người rất thỏa đáng.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cũng không muốn chơi với những người khác, mà Tiêu Diễn Chi cũng không thích trường hợp này chỉ đi theo sát hai người Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh.
Đỗ Uyển Oánh thấy thế, nhân tiện nói: “Không bằng ta dẫn mọi người đến trong đình kia ngồi một lúc. Nơi đó không nắng lắm, còn có trái cây và điểm tâm.”
Ba người cũng không có ý kiến, Đỗ Uyển Oánh cười nắm tay Cố Thanh Ninh, vừa dịu dàng nói với nàng, vừa dẫn bọn họ đi về phía đình.
Tiêu Diễn Chi đi theo, cũng muốn nắm tay Cố Thanh Ninh thì đột nhiên bị Cố Trạch Mộ ngăn cản.
Tiêu Diễn Chi cảm thấy hơi khó hiểu, Cố Trạch Mộ nhếch môi, rất muốn nói “Nam nữ thụ thụ bất thân”, nhưng nhìn dáng vẻ ba người vẫn là trẻ con, lời này vẫn không nói ra khỏi miệng.
Đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của Tiêu Diễn Chi, hắn bất đắc dĩ duỗi tay mình ra: “Ngươi nắm tay ta.”
Tiêu Diễn Chi biết Cố Trạch Mộ ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác, chớ nói chi là bị người ta kéo tay. Trước đó, hắn chịu dạy mình đọc sách cũng không tệ rồi, bây giờ như thế càng làm cho Tiêu Diễn Chi có vẻ ngạc nhiên.
Vừa lúc Cố Thanh Ninh quay đầu nhìn thấy tất cả, còn hơi cảm khái. Tình bạn giữa bé trai thật kỳ lạ, lúc trước nàng thấy Cố Trạch Mộ đối vối Tiêu Diễn Chi rất lạnh lùng, còn tưởng rằng hắn không thích đối phương, không ngờ tình cảm hai người tốt như thế.
Mà khi bốn người đi về phía đình thì lại bị người bên ngoài nhìn thấy.
Người này chính là cháu trai của Khánh Dương Hậu. Đời này của Khánh Dương Hậu có không ít nữ hài, nhưng nam hài chỉ có một người, tên là Đỗ Lăng Dương. Bởi vì chỉ có duy nhất một đứa cháu trai này nên từ nhỏ hắn đã được sủng ái, nuôi thành một người có tính cách ngang tàng hống hách. Trước đó khi ở phủ công chúa, cũng vì khiêu khích Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh mà bị Tiêu Diễn Chi lạnh lùng, lại bị Liễu Tử Ký lấy rắn giả dọa khóc, bị người ta chế giễu không ngừng nên vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Vốn dĩ hắn đang chơi trong hoa viên với mấy đường huynh đệ, nhìn thấy tỷ tỷ dẫn ba người Tiêu Diễn Chi đi đến thì lập tức nghĩ đến chuyện thê thảm lúc trước, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
Mấy đường huynh đệ đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên thấy hắn quay người rời đi về phía đình bên kia thì hơi khó hiểu. Nhưng mà tính cách Đỗ Lăng Dương không tốt, bọn họ cũng không muốn đi qua bị hắn lạnh nhạt.
Trong đình, Đỗ Uyển Oánh cho bọn họ ngồi xuống, còn thu xếp cho nha hoàn đi lấy mấy chén nước lựu. Nàng đang khẽ hỏi bọn họ có nóng không thì thấy đệ đệ của mình đi tới, sắc mặt rất khó coi.
Đỗ Uyển Oánh nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: “Không phải đệ chơi với mấy vị đường huynh ở bên kia sao? Sao chạy đến đây?”
Đỗ Lăng Dương không hề khách khí mà nói: “Đệ thích đi đâu thì mắc mớ gì đến tỷ!”
Đỗ Uyển Oánh tức giận đến mức gương mặt đỏ rần nhưng vẫn ngăn trước mặt nhóm người Cố Thanh Ninh: “Tổ mẫu nói đây là khách quý trong phủ, phải chiêu đãi thật tốt. Đệ không nên làm loạn ở đây!”
“Tỷ bớt lấy tổ mẫu ra dọa đệ đi!” Đỗ Lăng Dương nói xong thì đẩy Đỗ Uyển Oánh ra. Sức của hắn lớn, Đỗ Uyển Oánh bị đụng vào mặt bàn, đau đến muốn rơi nước mắt.
Bởi vì đình không lớn cho nên đám nha hoàn của Tiêu Diễn Chi đều ở chiếc đình không xa chờ đó. Bên cạnh đình trông không ít hoa cỏ nên bị chặn tầm nhìn, lại thêm tiếng bọn nhỏ ồn ào quá lớn nên không ai chú ý đến chỗ này.
Đỗ Lăng Dương không để ý chuyện tỷ tỷ mình bị đẩy ngã, hắn đi đến trước mặt Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh. Mặc dù hắn ương ngạnh nhưng cũng có đầu óc, biết thân phận Tiêu Diễn Chi không thể trêu vào cho nên đi bóp quả hồng mềm.
Cố Thanh Ninh thấy hắn đẩy ngã Đỗ Uyển Oánh thì sắc mặt trở nên khó coi.
Tiêu Diễn Chi vốn muốn cản lại trước mặt bằng hữu nhưng lại bị Cố Thanh Ninh cản lại. Lần trước Cố Thanh Ninh muốn giáo huấn đứa bé hư này nhưng trước đó bị Liễu Tử Ký ngăn cản trong phút chốc, bây giờ hắn lại chọc đến, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Đỗ Lăng Dương nhìn Cố Thanh Ninh trước mặt mình, khinh thường cười một tiếng: “Đồ lùn…”
Chưa đợi hắn nói xong thì hắn đã bị Cố Thanh Ninh gạt ngã, ngay lúc hắn tức giận muốn bò dậy thì Cố Trạch Mộ lại im lặng đạp lên lưng hắn. Sau đó Đỗ Lăng Dương không thể đứng lên được, bị Cố Thanh Ninh đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Đỗ Uyển Oánh vốn đang lo đệ đệ gây họa, đang muốn nhịn đau kéo hắn ra, ai ngờ tình hình đảo ngược lại. Nàng ngây ngốc ở đó, nước mắt đọng trong hốc mắt quên rơi xuống.
Lần này tiếng động khá lớn, bọn nha hoàn chạy tới thì bị tình cảnh trước mắt dọa nhảy dựng lên. Bọn họ vội vàng tách mấy đứa nhỏ ra, vài phu nhân ở vườn hoa cũng bu lại. Không bao lâu sau, Khánh Dương Hậu phu nhân cũng nhận được tin tức, cùng với Nguyên Gia và Đào thị chạy tới.
Lúc này Đỗ Lăng Dương đã được nha hoàn đỡ đến bên cạnh mà gào khóc.
Mà Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ lại vô cùng bình tĩnh, trái lại Tiêu Diễn Chi lại có vẻ vô cùng hưng phấn.
Khánh Dương Hậu phu nhân hỏi chuyện đã xảy ra, cho dù bà luôn khéo léo nhưng gặp phải chuyện này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Quá trình sự việc vô cùng đơn giản, chính là Đỗ Lăng Dương khiêu khích nhưng không ngờ bị đánh, lại bị hai đứa nhỏ còn nhỏ hơn mình đánh, nhìn thấy nào cũng là do hắn tự gây tự chịu. Sau đó đại phu cũng chạy tới, sau khi kiểm ra một phen thì nói Đỗ Lăng Dương cũng không bị thương gì, đúng thế, mấy đứa trẻ ba tuổi thì sức lớn thế nào chứ?
Mặc dù Khánh Dương Hậu phu nhân xót cháu trai bị đánh nhưng bà cũng không có ý đổi trắng thay đen, đẩy sai lầm cho hai đứa bé nhỏ hơn. Chớ nói chi lúc này còn có Tiêu Diễn Chi ở đây, đây chính là bảo bối trong lòng trưởng công chúa Nguyên Gia, nếu làm thằng bé bị thương mới là phiền phức.
May mà có người kịp thời hòa giải: “Chỉ là bọn nhỏ đùa giỡn thôi.”
Khánh Dương Hậu phu nhân được bậc thang này thì cũng vội vàng đi xuống, cho người đỡ Đỗ Lăng Dương về viện của mình.
Chuyện này xem như lật trời, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Thanh Ninh cũng hơi thay đổi. Tuy nói bọn họ không nhìn thấy Cố Thanh Ninh đánh người thế nào nhưng mà dáng vẻ thê thảm của Đỗ Lăng Dương còn rõ mồn một trước mắt. Hắn còn lớn hơn Cố Thanh Ninh ba tưởi nhưng lại đánh đến mức không thể đánh trả, có thể thấy nha đầu này hung dữ thế nào.
Cố Thanh Ninh lại không thèm để ý, đời trước nàng quá để ý ánh mắt người khác nên khiến mình sống uất ức như thế, đời này nàng muốn sống tự do.
Đào thị thấy nàng không bị thương cũng khẽ thở ra, trái lại trưởng công chúa Nguyên Gia vẫn chưa hoàn hồn lại được, thậm chí còn hơi nghi ngờ hình tượng dịu dàng đoan trang của mẫu hậu trong trí nhớ mình.
Nhưng mà đám người Cố Thanh Chỉ có phản ứng đơn thuần hơn nhiều, Cố Thanh Chỉ và Đỗ Uyển Oánh có quan hệ rất tốt, biết nàng ở trong nhà vẫn luôn bị đệ đệ bắt nạt nên rất bất bình. Bây giờ nhìn thấy Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ dạy đứa trẻ hư kia một bài học thì cảm thấy vô cùng hả giận.
Tuy nói xảy ra chút chuyện nhưng vẫn không ảnh hưởng đến bầu không khí của thọ yến. Khánh Dương Hậu phu nhân dần yên lòng, ai ngờ trái tim còn chưa hạ xuống thì lại xảy ra chuyện lớn.
Trưởng công chúa Nhạc Bình bị người ta đẩy vào trong nước, cũng may được cứu lên kịp lúc nhưng nàng nổi trận lôi đình, nhất định phải tìm ra hung thủ.
Hiện trường lập tức sôi trào, Khánh Dương Hậu phu nhân mặt trắng bệch trợn mắt nhìn.